BUỒN LÀM SAO BUÔNG - Trang 94

Thương nhớ hoang đường

Có những mối quan hệ đâu cần có tên, đâu cần gọi lên danh phận là gì,
bởi sớm hay muộn, mình đều phải quên.

Mở mắt dậy đã thấy Melbourne. Thấy những sân vườn trồng hoa oải hương
ngay trước cổng, thấy những tòa nhà hiện đại phía bên này đường thì dãy
nhà cổ kính sẽ hiền hòa nằm đối diện ở phía bên kia, thấy thiên nhiên trong
lành thản nhiên nép mình giữa cuộc sống tất bật nơi thành phố đông dân
nhất nhì nước Úc. Thậm chí thấy cả quạ đen nhởn nhơ sánh đôi với bồ câu
đi dạo chung cùng khách bộ hành.

Thế là tự cho phép bản thân cũng trở thành một kẻ nhởn nhơ, nửa vội vã -
nửa chậm rãi, nửa hoài cổ - nửa hiện đại, gắn tai phone và lững thững đi bộ
nghe nhạc Đỗ Bảo: “Điều hoang đường nhất là tình yêu em dành cho
anh...”.

Mà có vẻ như thứ tình yêu hoang đường ấy lại rất thích hợp ở thành phố
vốn dĩ cũng rất hoang đường này, bởi gần 8 giờ tối rồi mà nắng chiều vẫn
còn trải dài trên sông và in bóng trên đường. Như thể hoàng hôn và bóng tối
không thể chạm được vào Melbourne.

Như thể thời gian và lãng quên không thể chạm được vào nỗi nhớ của hai
đứa.

Hoang đường như thế đó. Mà có bao giờ buộc lòng hết thương? Cứ mù
quáng và cam chịu, như việc một mình đến thành phố này, tìm nhau.

Hẹn nhau. Dưới chân đồng hồ lớn, lúc đêm đã muộn và dòng người trong
Melbourne Central đã đổ dần về phía nhà ga ở tầng hầm cho kịp chuyến
train cuối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.