BUỒN NHƯ THỂ MUỐN TAN RA - Trang 113

Tháng Năm

- A

nh sao thế? - Tôi lại gần, đỡ Jan đứng dậy.

- Anh không sao, xin lỗi đã làm phiền hai người. - Jan đứng dậy.

Vẻ bình thản trong câu nói khiến tôi im sững.

Tôi biết Jan đang giận và sẽ chẳng hay ho nếu mối quan hệ

tiếp tục trở nên căng thẳng với sự hiểu lầm này.

- Em và Jim không phải như anh nghĩ đâu. Thực sự không phải! -

Tôi cuống cuồng giải thích - Chỉ là hôm nay sinh nhật anh ấy, bọn
em đã đi ăn...

- Em không nhất thiết phải kể với anh mà. Đó là chuyện của hai

người. - Jan dợm bước đi nhưng tôi giữ tay anh lại.

- Quay lại đi, anh chàng đó sẽ đưa em về! - Jan hất mặt về phía

Jim đang đứng. Tôi nhìn theo, thấy Jim đang cho hai tay vào túi áo
nhìn ra khoảng không gian rộng lớn của dòng sông trước mặt. Tôi rút
điện thoại, nhắn cho Jim một tin. Jim đọc xong không trả lời mà giơ
tay lên vẫy chào tạm biệt rồi lặng lẽ bước đi. Cái dáng đi như chất
chứa bao nhiêu nỗi buồn, cái dáng đi đã ám ảnh tôi rất nhiều ngày
sau đó.

- Xong! Giờ em có thể biết anh muốn bọn mình cãi nhau đến

bao giờ không? Có biết em nhớ anh phát điên lên không hả? - Tôi
nói đơn giản, chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu đượm vẻ mệt mỏi của
Jan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.