BUỒN NHƯ THỂ MUỐN TAN RA - Trang 124

- Này chị, thực ra Jim chưa có bạn gái đâu. Tôi tính chọc chị nên

bịa ra vậy thôi. À mà, thực ra thì nếu chị cứ dịu dàng như bây giờ và
bớt ghê gớm như vài ngày trước, tôi nghĩ Jim chắc chắn sẽ thích
chị. Tôi nói rất thật lòng. Chào chị!

***

Ngoài những buổi sáng cùng Jan đến bệnh viện theo đúng kế

hoạch điều trị, tôi chỉ ngồi nghe nhạc, viết sách và cùng Jan xem
phim. Bây giờ, Jan đang ở trong phòng bệnh, tôi chờ bên ngoài. Ipod
chỉ chạy một bài duy nhất “Story of my life”. Suốt nhiều ngày trời,
tôi nghe đi nghe lại bài này những lúc ở một mình, có lúc rơi cả nước
mắt. Chẳng có nguyên cớ nào rõ rệt.

Chiếc mũ lưỡi trai của Jan được đặt trên ghế ngồi bên cạnh.

Chiếc mũ màu vàng. Jan thích những gam màu trầm, nhưng luôn
đồng ý đội và mặc những món đồ sặc sỡ mà tôi mua. Những gam
màu sáng thường khiến tâm trạng người ta tốt hơn, nhưng đôi khi
mọi nỗ lực đều không mang lại kết quả.

Một người bước đến, cầm chiếc mũ lên và ngồi vào vị trí đó.

Tôi ngước mắt lên trời, mím môi để nước mắt chảy vào trong. Ông
bác sĩ mặc áo trắng chừng như đã nhận ra điều đó nhưng cố lờ đi,
ông đặt tay lên đầu gối tôi, vỗ nhè nhẹ.

- Cậu ta dũng cảm một, cô phải dũng cảm mười. Đừng khóc, cô gái

dịu dàng!

Hình ảnh về một ngày tháng Năm, chúng tôi nằm chơ vơ giữa

mùa hè mà đọc cho nhau những vần thơ của James Joyce bất chợt
dội về. Tôi gật nhẹ cảm ơn.

- Tôi làm bác sĩ hơn hai mươi năm nay, nhưng mỗi ngày đến viện

vẫn là một trận chiến. Tôi phải chiến đấu với bản thân mình để có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.