BUỒN NHƯ THỂ MUỐN TAN RA - Trang 40

đưa cho mọi người, chúng tôi nên duy trì thói quen viết mỗi ngày.
50.000 chữ trong ba mươi ngày tương đương với khoảng 1.667 chữ
trong một ngày. Tôi nhìn lại bảng theo dõi tiến trình viết của mình
trên website, đã hai mươi mốt ngày trôi qua nhưng tôi chưa chạm tới
mốc 20.000 chữ. Patricia nói tôi có thể viết tùm lum tùm la các chữ
như “the”, “a”, “an”, “and”, “then” để ăn gian số chữ. Maria ngao
ngán nói tôi có thể viết về đống deadline đang đè chết chị, môn
nào cũng tiểu luận và tiểu luận. Điều kiện cần của những tiểu luận
giữa khóa ở đây không nằm ở số trang mà được tính trên số chữ,
để hạn chế tình trạng sinh viên chèn bản đồ hoặc hình ảnh quá
nhiều nhưng phân tích quá ít.

Minh động viên “Em có thể làm được mà!”. Tôi hiểu Minh đặt

niềm tin vào tôi, nhưng đôi khi niềm tin ấy chẳng thể mang ra xào
nấu thành câu chữ, điều ấy khiến tôi rất buồn.

- Em có thể viết novel dưới dạng nhật ký, ghi lại những chuyện

em gặp mỗi ngày.

- Nhưng ngày nào cũng giống ngày nào. Không lẽ em viết, ngày

hôm nay như ngày hôm qua? - Tôi méo mặt, đầu mông lung chưa
biết nên giải quyết vấn đề này ra sao.

Khi ấy, chúng tôi ngồi chat webcam trong lúc Minh ngồi vẽ còn

tôi đang ngồi đọc báo. Sau mỗi bài giảng, giáo sư thường giao cho
chúng tôi một bản danh sách những bài báo cần đọc bên cạnh cuốn
giáo trình dày khoảng ba đến bốn trăm trang. Đọc hoài cũng không
sao hiểu được ý tác giả. Có những cuốn sách thầy yêu cầu đọc
nhưng tôi kiếm trong thư viện không có, liền tới gặp thủ thư để hỏi.
Một tuần sau, sách đã được nhập về.

- Đó! Tại sao em không viết về những chuyện ấy? Không phải

trường nào cũng có những chính sách chiều chuộng nhu cầu đọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.