BUỒN NHƯ THỂ MUỐN TAN RA - Trang 52

Tôi muốn hỏi Patricia, bà đang buồn phải không nhưng lại thôi.

Tò mò vào đời tư của người khác không phải điều được khuyến
khích ở xứ sở này.

- Ngày kia là cháu đi Pháp rồi nhỉ? - Patricia đột nhiên chuyển

chủ đề. Vừa hay lúc đó, chiếc chuông treo trên cửa kêu kính coong,
báo hiệu Maria đã về.

- Cháu đã đặt vé máy bay nhưng đang phân vân không biết nên

đi hay không? - Tôi giơ tay chào Maria khi chị bước vào phòng khách,
đặt lên má Patricia một nụ hôn và ngồi xuống chiếc ghế trống,
tham gia vào cuộc hội thoại của chúng tôi.

- Hai người cãi nhau sao?

- Em chỉ cảm giác em không được chào đón ở nơi đó! - Tôi giữ cốc

sữa chua dứa trong lòng bàn tay, hơi lạnh từ cốc sữa chua khiến tôi
rùng mình, dù lò sưởi trong nhà luôn được bật để giữ ấm.

- Cậu ta nói thế sao? Không, đúng không? Thế thì đi thôi. Sẽ

chẳng có gì tuyệt vời hơn cảm giác được đón Giáng sinh cùng người
em yêu, bất kể ở Paris hay ở... Mali! Cháu về phòng thay đồ rồi đi
ngủ đây, chúc hai người ngủ ngon! - Maria nói rồi đứng dậy, vơ áo
khoác và trở về phòng.

- Cháu cũng nên đánh một giấc thật sâu rồi tỉnh dậy và chuẩn bị

đồ đạc sang Paris, cháu yêu ạ! Nếu ta là cháu, nếu người đó là
Matthew, ta sẽ lên máy bay và không bao giờ nuối tiếc!

Nửa tiếng sau, tôi tìm thấy mình nằm dài trên giường, vắt tay

lên trán chờ đợi tin nhắn của Minh. Tôi tự nói với mình rằng cuối
năm, công việc dồn dập khiến Minh không có thời gian quan tâm
tôi như trước. Tôi tự nói với mình rằng kì nghỉ Noel chắc chắn sẽ
giúp chúng tôi hàn gắn tình cảm, dù tôi không biết điều gì đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.