BUỒN NHƯ THỂ MUỐN TAN RA - Trang 55

im lìm một góc, co ro, sợ hãi. Trong những bức hình chụp bàn làm
việc gửi cho tôi, khung ảnh đó vẫn xuất hiện trên mặt bàn như một
niềm hạnh phúc.

Bụng đói đột nhiên không reo nữa. Tôi đóng cửa, mang theo tấm

bản đồ thành phố lấy ở sân bay, lẳng lặng xuống dưới nhà. Tôi
ngồi métro ligne 9, rồi ligne 10, vô thức đi ngang tháp Eiffel và nhà
thờ Đức Bà, bảo tàng Louvre rồi dừng chân ở chiếc cầu Nghệ thuật
(Pont des Arts). Những vòm cây bên bờ sông Seine đều trơ trợi
trong đợt gió cuối đông. Pont des Arts là một trong hơn ba mươi cây
cầu bắc ngang sông Seine, cầu nào cũng nổi tiếng nhưng hẳn
Pont des Arts vẫn được nhiều khách du lịch biết đến hơn cả. Cây
cầu gỗ đi bộ oằn mình dưới sức nặng của hàng trăm chiếc khóa
được móc vào thành cầu. Những người yêu nhau từ khắp nơi trên
thế giới thường đổ về đây với hi vọng có thể lưu giữ tình yêu của
mình và biến nó thành vĩnh cửu. Tôi chạnh lòng lách người qua đám
đông, kiếm một chỗ đứng giữa những cặp đôi âu yếm nắm tay
nhau rồi tự vòng tay ôm lấy mình, ôm cả nỗi cô đơn và tủi thân
không sao nói hết. Những bản nhạc Giáng sinh được chơi rộn ràng,
tôi lại nghe đâu đó tiếng saxophone nao lòng như đang thả những
nỗi buồn vô định vào thinh không.

Tôi mua sim điện thoại mới, nhắn tin cho Minh biết tôi không

còn ở nhà và đang ở Pont des Arts.

- Anh đang ở gần đó. Đợi một xíu, anh ra ngay rồi chúng mình

đi ăn tối! - Minh gọi lại ngay.

Đường phố Paris là tổ hợp những ngõ nhỏ, ngách nhỏ ôm vào

lòng những không gian riêng, kín đáo nhưng rộng mở, trẻ trung
nhưng cổ điển, dễ gần nhưng lại sang chảnh, kiêu kì. Chúng tôi ngồi
ăn tối ở một cửa hàng sang trọng, nhân viên phục vụ nhận ra Minh
liền nhoẻn miệng cười rồi ý nhị nhìn sang tôi, cô gái đi cùng. Ánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.