BUỒN ƠI CHÀO MI - Trang 14

HAI


Một tuần nữa Anne mới đến, và tôi tận dụng những ngày tự do còn lại.
Chúng tôi thuê ngôi biệt thự trong hai tháng, nhưng tôi biết một khi cô ấy
có mặt ở đây sẽ không ai có thể thoải mái được nữa. Anne khoác lên sự vật
và lời nói một hình dạng và ý nghĩa mà cha con chúng tôi chỉ muốn phớt lờ.
Cô dựng nên một tiêu chuẩn thẩm mỹ và kén chọn tinh tế mà ta không thể
không nhận ra trong những lúc cô bất ngờ nín lặng, vẻ mặt xa vắng và chịu
đựng. Điều ấy khiến chúng tôi vừa phấn khích vừa mệt lả, nhưng về lâu về
dài lại hổ thẹn, vì tôi không thể không hiểu rằng cô đã đúng.


Vào ngày cô đến chúng tôi quyết định rằng cha tôi và Elsa sẽ ra Fréjus. Tôi
nhất quyết không đi theo. Trong tuyệt vọng, cha tôi cắt tất cả hoa lay-ơn
trong vườn để tặng cô khi cô xuống tàu. Lời khuyên duy nhất của tôi là cha
tôi đừng để cho Elsa cầm bó hoa. Khi họ đi rồi, tôi xuống bãi biển. Ba giờ
chiều và trời nóng kinh hồn. Tôi đang mơ màng nằm trên cát khi Cyril réo
gọi. Tôi mở mắt; bầu trời trắng lóa lung linh cái nóng. Tôi không trả lời, vì
tôi không muốn nói chuyện với anh, hay với ai. Tôi như đóng đinh trên cát
bởi sức nóng hừng hực của mùa hè -- tay nặng như chì, cổ họng khô khốc.

"Em chết rồi hử?" anh nói. "Nhìn từ xa, trông em như một vật gì bị sóng dạt
vào bờ."

Tôi mỉm cười. Anh ngồi xuống cạnh tôi và tim tôi khởi sự đập nhanh hơn,
mạnh hơn, bởi một bàn tay của anh vừa chạm lên vai tôi. Trong tuần qua,
tay nghề đi biển xuất sắc của tôi đã khiến chúng tôi rơi tỏm xuống nước
hàng chục lần, tay quấn vào nhau, và tôi chẳng cảm thấy một chút rung
động nào. Nhưng hôm nay cái nóng, tình trạng ngái ngủ của tôi và sự va

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.