BUỒN ƠI CHÀO MI - Trang 15

chạm vô tình của anh một cách nào đó đã phá vỡ hàng rào phòng vệ của tôi.
Tôi quay mặt qua anh. Tôi hiểu anh nhiều thêm. Anh có tính cách nhất quán
và có lẽ khổ hạnh hơn những người đồng tuổi. Vì lý do đó tình huống của
gia đình tôi, bộ ba bất thường chúng tôi, đã làm anh sửng sốt. Anh quá hiền
hoặc quá rụt rè để nói cho tôi biết, nhưng tôi cảm nhận điều ấy trong cái
nhìn lẫn tránh không chấp nhận mà anh dành cho cha tôi. Có lẽ anh sẽ vui
lòng nếu tôi cho anh biết là tôi, cũng vậy, bị dằn vật bởi tình thế ấy. Nhưng
tôi nào có. Thật ra, nỗi khổ đau duy nhất của tôi trong giây phút này chỉ là
cách trái tim tôi đang thùm thụp đập. Anh cúi xuống. Tôi nghĩ đến những
ngày qua, đến cảm giác bình an và tự tin khi tôi ở bên anh, và tôi muốn từ
chối sự tiếp xúc của đôi môi mềm đầy của anh trên môi tôi.

"Cyril," tôi nói. "Chúng ta đang vui mà ..."

Nhưng nụ hôn của anh thật dịu dàng. Tôi nhìn lên trời, mà không thấy gì cả
ngoại trừ bầu ánh sáng vỡ bùng dưới đôi mi nhắm nghiền của tôi. Sức nóng,
sự xây xẩm choáng váng của tôi, và hương vị của những nụ hôn đầu kéo dài
một lúc lâu. Tiếng còi xe tách rời hai đứa chúng tôi lúng túng. Tôi bỏ Cyril
không nói một lời và đi lên nhà. Tôi ngạc nhiên vì xe trở về quá sớm. Xe
lửa của Anne đâu thể nào đã đến. Nhưng kìa Anne đang ở sân lộ thiên, vừa
bước xuống xe của cô.


"Yên lặng cứ như là nhà của Người Đẹp Ngủ Say," cô nói. "Da của cháu
nâu hồng đến thế ư, Cécile! Cô rất vui gặp lại cháu."

"Cháu cũng vậy," tôi đáp. "Vậy cô lái từ Paris đến?"

"Cô quyết định lái. Và nhân tiện, cô đang mệt, cháu ạ."

Tôi dẫn cô về phòng riêng và mở cửa sổ, hy vọng bắt gập dáng thuyền của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.