BUỒN ƠI CHÀO MI - Trang 17

Nói năng lũng củng, tôi bước ra khỏi phòng và xuống lầu với một tâm trí
quay cuồng. Cái gì đã thình lình tạo nên gương mặt méo mó, giọng nói
thảng thốt và vẻ mặt đau khổ ấy? Tôi ngồi trên chiếc ghế dài và nhắm mắt.
Tôi cố nhớ những nét mặt kia của Anne: đôi khi lạnh nhạt, đôi khi tình cảm
-- những tâm trạng mỉa mai, quyền lực. Tôi cảm thấy vừa xúc động vừa khó
chịu vì đã khám phá ra nhược điểm của cô. Có phải cô đang si tình cha tôi?
Có thể nào cô lại đem lòng yêu cha tôi cho được?


Ông ấy hoàn toàn không phải là mẩu người mà cô ưa chuộng. Ông yếu
đuối, phù phiếm và một đôi khi không thể tin cậy. Nhưng có lẽ đó chỉ là sự
mệt nhọc sau chuyến đi -- hoặc là nỗi bất bình về mặt đạo đức. Tôi mất cả
tiếng đồng hồ để suy đoán.


Đến năm giờ cha tôi và Elsa về tới. Tôi thấy ông bước xuống xe. Một lần
nữa tôi tự hỏi có lẽ nào Anne phải lòng cha tôi. Ông bước nhanh đến bên
tôi, đầu hơi ngã ra sau. Ông đang mỉm cười. Dĩ nhiên rồi, Anne có thể yêu
ông lắm chứ, cũng như bất cứ người nào cũng đều có thể yêu ông.


"Không thấy Anne ở đó," ông nói với tôi. "Cha mong là cô ấy không rơi
khỏi xe lửa?"


"Cô ấy đang nghĩ trên phòng," tôi nói. "Cô ấy lái xe đến đây."


"Không à? Tuyệt! Vậy con đem bó hoa lên cho cô ấy nhé?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.