BUỒN ƠI CHÀO MI - Trang 44


Tôi lê bước trở lại casino, nơi tôi tìm thấy Elsa với ông Nam Mỹ dính chặt
trên tay.


"Anne không được khỏe," tôi nói một cách tự nhiên. "Papa phải đưa cô ấy
về nhà. Chúng ta uống thêm một ly nữa nhé?"


Chị nhìn tôi và không trả lời. Tôi cố tìm một câu giải thích thỏa đáng hơn.


"Cô ấy ốm nặng lắm," tôi nói. "Kinh quá, áo của cô ấy cũng dính dơ." Chi
tiết này khiến câu chuyện của tôi có vẻ hợp lý hơn. Nhưng Elsa khởi sự
khóc, lặng lẽ và buồn thảm.Tôi không biết phải làm sao.


"Ô, Cécile, chúng ta đã hạnh phúc biết bao!" chị nói và khóc nức lên. Ông
Nam Mỹ bắt đầu khóc theo, lập lại, "Chúng ta đã hạnh phúc biết bao, hạnh
phúc biết bao!" Ở giây phút đó tôi căm ghét Anne và cha tôi cùng cực. Tôi
sẵn sàng làm bất cứ điều gì để Elsa thôi khóc, mascara của chị thôi tèm
nhem, và ông Nam Mỹ thôi gào rú.


"Chưa có gì rạch ròi đâu, Elsa; về nhà với em ngay!"


"Không! Chị sẽ tới và lấy hành lý của chị sau," chị nức nở. "Từ biệt em!
Chúng mình đã rất hợp nhau, phải không, Cecile?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.