BUỒN ƠI CHÀO MI - Trang 74

BA


Sáng hôm sau trên đường đến biệt thự của Cyril, tôi cảm thấy kém tin tưởng
rất nhiều vào quyền lực trí tuệ của mình. Để mừng sự quy thuận, tối hôm
trước tôi đã uống khá nhiều và vui hơn mức cần thiết. Tôi nói với cha tôi
rằng tôi sẽ chăm học để đoạt lấy mảnh bằng, và sẽ giao du với giới trí thức
mà thôi; tôi muốn nổi tiếng và tẻ nhạt. Tôi nói với cha tôi rằng ông cần áp
dụng những mánh khóe gây tai tiếng từng có để làm bệ phóng cho nghề
nghiệp của tôi. Chúng tôi cười đùa ầm ĩ, ba hoa những câu nhăng nhít nhất.
Anne cũng cười, dễ dãi, nhưng không to như chúng tôi. Khi tôi quá đà, cô
nín bặt. Nhưng sự đùa nghịch của chúng tôi đã làm cha tôi hạnh phúc đến
độ cô không tìm cách chấm dứt nó. Rồi họ cũng đi ngủ, sau khi sửa lại chăn
mền ủ ấm cho tôi. Tôi cảm ơn họ chân thành, và nói rằng tôi sẽ không làm
được gì nếu thiếu họ. Cha tôi không trả lời, nhưng Anne có vẻ như sắp nói
ra một ý kiến quyết liệt. Vừa lúc cô nghiêng qua, tôi đã thiếp đi. Đến giữa
khuya tôi thấy khó chịu trong người, và sáng hôm sau là lần thức giấc tồi tệ
nhất trong đời mà tôi còn nhớ. Vẫn ngầy ngật mệt mỏi, tôi lê bước vào
rừng, không buồn nhìn biển hay bầy hải âu xao xác.


Cyril đứng ở cổng vườn. Anh chạy đến, đưa tay ôm tôi, và giữ chặt, nói
không đầu không đuôi.


"Anh lo quá! Ô, em yêu! Đã lâu lắm rồi! Anh không biết em đang làm gì,
có bị người đàn bà ấy đày đọa không. Anh chưa bao giờ khổ sở như thế này.
Có nhiều lần anh lảng vảng trong cái vịnh nhỏ trước nhà em suốt buổi
chiều, hy vọng ... Anh không biết anh yêu em nhiều đến thế!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.