BUỒN ƠI CHÀO MI - Trang 81

âm thầm cầu nguyện cho anh biến mất, nhưng tôi nghe cha tôi kêu thảng
thốt:


"Elsa kìa! Cô ấy làm trò khỉ gì nơi đó?"


Ông quay sang Anne. "Thật không thể tin nỗi! Hẳn cô ta đã vồ được con
mồi xấu số và bắt bà cụ phải chịu đựng."


Nhưng Anne không nghe cha tôi nói; cô đang quan sát tôi. Tôi nhìn cô rồi
vùi mặt trong cát để dấu nỗi hổ thẹn. Anne đưa tay ra và sờ lên cổ tôi.

"Nhìn cô này. Cháu có phiền trách cô không?"


Tôi mở mắt. Cô khom xuống, lo lắng, hầu như van nài. Lần đầu cô đối xử
với tôi như một người bén nhạy với những cảm giác buồn vui cũng chính là
ngày mà ... Tôi rên khẽ và quay đầu sang cha tôi để rứt khỏi tay cô. Ông
đang nhìn theo con thuyền.


"Tội nghiệp cháu tôi," Anne nói rất khẽ, "tội nghiệp bé Cécile! Cô nghĩ
rằng tất cả đều do lỗi của cô. Có lẽ cô không nên nghiêm khắc với cháu đến
thế. Cô không bao giờ muốn làm cháu đau khổ. Cháu tin cô không?"


Cô dịu dàng vuốt tóc và gáy tôi. Tôi nằm thật yên. Tôi có cùng một cảm
xúc như khi một làn sóng rút ra biển kéo theo lũ cát dưới thân. Chưa bao
giờ sự giận dữ cũng như ham muốn hoạt động một cách mãnh liệt đến thế
trong tôi, khi mà lòng mong ước của tôi ngay trong giây phút ấy là được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.