“Đúng vậy.” Anh tự hỏi liệu phó công tố viên quận Laurel có lúc nào thả
lỏng không. Có lẽ không.
“Để tôi giải thích,” cô ta nói tiếp. “Thứ Ba tuần trước, ngày 9 tháng 5,
một công dân Mỹ bị mưu sát trong một khách sạn hạng sang tại Bahamas.
Cảnh sát địa phương tại đấy đang điều tra vụ án này nhưng tôi có lý do tin
rằng tay súng này là người Mỹ và đã trở lại đây. Có lẽ là khu vực New
York.”
Hầu như trước câu nói nào cô ta cũng nghỉ một chút. Cô ta đang lựa từ
đắt để trình bày chăng? Hay đang đánh giá các trách nhiệm pháp lý nếu
một từ không đúng rời khỏi cửa miệng?
“Hiện tôi không có ý định tiến hành buộc tội mưu sát đối với hung phạm
này. Rất khó tranh tụng ở tòa án cấp bang đối với tội xảy ra ở nước khác.
Làm thì vẫn được thôi, nhưng sẽ mất nhiều thời gian lắm.” Bây giờ tần số
ngập ngừng càng dày đặc hơn. “Trong khi cần phải hành động nhanh.”
Tại sao? Rhyme tự hỏi. Ly kỳ đấy…
Laurel tiếp tục, “Tôi muốn truy tố các tội danh độc lập khác tại New
York.”
“Tội âm mưu,” Rhyme nói, đây là suy luận tức thời của anh. “Hay, hay.
Tôi thích đấy. Dựa trên cơ sở là vụ án được lên kế hoạch tại đây.”
“Chính xác,” Laurel nhận định. “Án mạng này được thực hiện theo lệnh
của một cư dân New York trong thành phố. Nên tôi đủ thẩm quyền truy tố.”
Giống tất cả các cảnh sát, hoặc cựu cảnh sát, Rhyme am tường luật như
hầu hết các luật sư. Anh nhớ lại điều khoản có liên quan trong Bộ luật Hình
sự New York: Một người phạm tội âm mưu khi có ý đồ thực hiện hành vi
cấu thành một tội và người này thỏa thuận với một hoặc nhiều người để
tham gia vào hành vi đó hoặc gây ra hành vi đó. Anh nói thêm, “Và cô có
thể truy tố vụ án tại đây cho dù án mạng này xảy ra bên ngoài bang bởi vì
hành vi nền tảng - hành vi mưu sát - là một tội tại New York.”
“Đúng vậy,” Laurel xác nhận. Có thể cô ta hài lòng vì anh đã phân tích
đúng. Rất khó để biết.
Sachs nói, “Cô nói là có người ra lệnh giết. Nghĩa là sao, trừ khử theo
kiểu tội phạm có tổ chức hả?”