BUỒNG KHỬ - Trang 232

Nước không sâu như anh tưởng, màu đen sẫm là do ô nhiễm nơi đây, hóa

chất và chất thải. Chiếc xe lăn rơi xuống khoảng ba mét thì dừng lại dưới
đáy.

Đầu Rhyme giật liên hồi, phổi đau nhói khi hơi thở của anh cạn dần,

Rhyme dùng hết sức xoay đầu, lấy miệng ngoạm chặt sợi dây đeo chiếc ba
lô bạt được móc đằng sau xe lăn. Anh giật nó về phía trước và nó nổi lềnh
bềnh trong tầm với của anh. Khó khăn lắm anh mới vòng được cánh tay
quanh nó để giữ thăng bằng, đoạn dùng răng mở khóa kéo, hạ thấp đầu để
câu ra ống thở của máy thông khí cầm tay. Anh giữ chặt cái ống rồi lần nó
giữa hai môi.

Mắt anh nóng hực, cay xè vì những chất gây ô nhiễm trong nước, anh

nheo mắt lại nhưng vẫn giữ chúng mở để tìm công tắc điều khiển máy
thông khí.

Cuối cùng cũng thấy nó ở kia. Thế là xong. Anh bật công tắc.
Đèn sáng lên. Chiếc máy kêu rừm rừm rồi anh hít vào một ít ôxy ngọt

ngào, tuyệt diệu.

Một lần nữa. Nhưng không có lần thứ ba. Có vẻ như nước đã chui được

qua vỏ máy, làm đoản mạch thiết bị.

Chiếc máy thông khí tối sầm lại. Không khí chấm dứt.
Vào khoảnh khắc đó anh nghe một tiếng khác, cái tiếng dù bị chặn lại

qua làn nước nhưng rõ mồn một: Thật ra là hai tiếng.

Tiếng súng.
Báo hiệu cái chết của bạn bè anh: một người anh quen từ tận thuở nào,

một người anh đang dần thân hơn chỉ trong vài giờ vừa qua.

Hơi thở tiếp theo của Rhyme chỉ còn nước.
Anh nghĩ đến Amelia Sachs rồi cơ thể anh thả lỏng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.