92
Khu vực này an toàn, người ta bảo Shreve Metzger thế, nên y điều khiển
chiếc xe chính phủ cấp cho mình từ khu vực tập trung cách đây vài ngã tư,
xuyên qua những con phố tươm tất, đến nhà ông giám đốc hành chính làm
việc cho y.
Bằng hữu của y.
Kẻ phản bội y.
Metzger thảng thốt khi thấy căn nhà ngoại ô xinh đẹp của ông ta, nơi y
ăn tối cách đây hai tuần, trông chẳng khác khung cảnh chiến địa y nhớ từ
hồi ở Iraq, có khác chăng là bãi cỏ xanh mởn và những chiếc Lexus cùng
Mercedes đang đỗ trên con phố gần đó. Cây cối cháy âm ỉ và khói nhả
thành vệt lên trời từ các cửa sổ nhà Boston. Tường nhà sẽ ám cái mùi này
trong nhiều năm, ngay cả sau khi sơn. Đó là chưa kể đồ đạc và quần áo.
Thứ Khói vốn là thương hiệu của riêng y liền lấp đầy y. Trong hôm nay,
y lại nghĩ đến câu hỏi này lần thứ một trăm: Sao ông lại có thể làm vậy hả,
Spencer?
Như với bất kỳ ai từng lăng mạ y - từ tên bán cà phê lỗ mãng đến một kẻ
phản phúc như thế này - Metzger cảm thấy lửa giận bừng lên, cảm thấy rất
khó cưỡng lại cái khao khát tóm cổ bọn chúng, đập nát xương bọn chúng,
gào rú, rút máu. Tiêu diệt hoàn toàn.
Nhưng rồi, nghĩ rằng cuộc đời bấy lâu của Boston sẽ đến hồi tàn lụi,
Metzger quyết định hình phạt như vậy đã đủ. Khói bên trong y nhạt dần.
Một biểu hiện tốt, đúng không bác sĩ Fischer?
Có lẽ vậy. Nhưng sự bình yên này kéo dài được lâu không? Có thể lâu,
có thể không. Tại sao những trận chiến quan trọng buộc phải là những trận
chiến suốt đời? Trọng lượng, cơn giận, tình yêu…