BUỒNG KHỬ - Trang 96

“Họ tính thừa phí.”
“Anh làm việc cho họ hả?”
“Không, tôi là nhân viên môi giới hợp đồng. Tôi chỉ giao séc thôi.”
“Hừ, bọn khốn kiếp. Tôi không biết vụ hoàn tiền là sao nhưng bọn họ

đúng là khốn kiếp, tính phí ngu không chịu nổi. Khoan đã, làm sao tôi biết
bọn họ không chém đẹp tôi? Nhỡ tôi ký từ bỏ quyền lợi của tôi thì sao?
Chắc tôi phải tìm luật sư thôi.”

Swann cầm chiếc phong bì lên. “Anh đọc thử cái này đi. Ai cũng muốn

nhận séc cả nhưng trong này nói anh không cần phải nhận, anh có thể nói
chuyện với một trọng tài phân xử. Tôi không quan tâm. Tôi giao séc. Anh
không thèm thì đừng nhận.”

Nikolov mở cánh cửa lưới ra. “Đưa tôi xem.”
Swann công nhận mình không có óc hài hước nhưng hắn không khỏi

sửng sốt trước cách lựa chọn ngôn từ xui xẻo của gã này.

Khi cửa mở, Swann bước nhanh tới xoáy nắm đấm tay phải của mình,

cái tay đang cầm ống nước, vào vùng chấn thủy của gã này, không nhắm
vào miếng vải nâu xấu xí của bộ đồ ngủ mà vào một điểm cách đó chừng
năm phân - bên trong bụng anh ta. Và đây chính là chỗ luôn luôn nên nhắm
vào khi đấm, không bao giờ nhắm vào bề mặt, để đạt được lực đánh lớn
nhất.

Nikolov hộc lên, nôn ọe rồi gục nhanh xuống. Ngay lập tức Swann bước

qua gã ta, chộp cổ áo rồi kéo lê người này vào hẳn bên trong trước khi gã
bắt đầu nôn mửa. Swann đá gã một phát, cũng vào bụng, mạnh, đoạn nhìn
ra ngoài một cửa sổ phủ rèm đăng ten.

Một con phố yên ắng, một con phố êm ả. Không có người dắt chó dạo,

không một khách qua đường. Không một chiếc xe.

Hắn tròng vào đôi găng cao su, gạt then khóa, giấu ống nước vào người.
“Xin chàooo? Xin chàooo?” Swann gọi.
Không có ai hết. Chỉ có hai người họ.
Tay lại nắm chặt cổ áo gã tài xế, hắn lôi nạn nhân dọc sàn nhà mới đánh

sáp, rồi đặt nạn nhân vào một phòng sách, khuất khỏi tầm nhìn của các cửa
sổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.