- 11 -
Đại Đường Tây Vực Ký
Bài tựa thứ nhất.
Đại Đường Tây Vức Ký
Thiết nghĩ: Cái nghĩa sâu xa thì chuyên chở vô cùng mà sự chứa
nhóm của việc hiểu biết khác nhau tùy theo tâm tánh. Bàn đến chuyện
trời đất cũng khó có chỗ cùng cực. Đất đai bao la rộng rãi, há chăng đây
là bước đầu tiên. Muốn biết hết cái ý chí ấy mà chưa truyền đạt được.
Mong nghe lời dạy dỗ mà chưa đến kịp. Há có thể hiểu được Đạo sao?
Rành mạch về Thiên Trúc cũng vì nước nhà mà đến đó. Thánh Hiền là
cầu nối bắc qua, nhân nghĩa ở đó đã thành tục lệ. Những việc như thế
tuyệt nhiên thay cho túi đựng của Càn Khôn. Quả đất cách ngăn người
và vật. Núi kia không kể thời gian năm tháng mà Vua cũng chẳng có thể
ghi lại hết thành sách. Nhìn rộng ra thì như một khoảng trống không.
Ít mong nơi dấu Trúc. Đàn hậu học rõ con đường bí lối, sai lầm phóng
túng mà sức mạnh như hồ nước Cơ Thần. Bèn làm cho giá ngọc trong
sáng như sao đêm. Hận cho sự huyền diệu đã trôi đi ngàn đời. Mộng và
Ảnh theo nhau như mặt trời, mà cái ánh sáng thần kỳ ấy xa xôi trong
vạn dặm.
Kịp đến lúc nhớ đi tìm Đạo như Ma Đằng đã vào Lạc Dương. Kinh
tạng nằm nơi nhà đá, cũng chưa hết nơi Long Cung. Hình tượng họa
vẽ tươi đẹp mỹ miều như đỉnh cao Linh Thứu. Từ trước đến nay, thời
thế chính sự nhiều lo âu, yểm người giỏi lên cầm quyền. Dân bỏ Đông
Kinh mà trơ trọi một mình. Mẫu hậu soán ngôi, quét sạch trong Triều và
đã xé ra từng mảnh. Hiến chương như một cái hòm bị bó lại. Đốt đuốc
để cảnh tỉnh nhưng vẫn bị bế tắc. Bốn phía nhân đây mà lập nên nhiều
thành lũy. Đâu có xa xôi đây bao nhiêu, mà những khách đến mua danh
chuộc tiếng, trong đời khó biết dường bao. Sự lệch lạc đó vẫn còn ghi
chú lại. Yên ổn cho đến đất đai cũng vậy, bỏ bê việc tinh thần, chưa hết
lòng như lời sắc chỉ. Dẫu có muốn thống nhất cũng thật là công việc biên
cương to lớn. Trên cản trở lòng thành nơi bốn biển mà phải thở than.
Hướng về phía đông như cái thoi liên kết. Đưa cao tiêu biểu trước cửa
ngọc. Lại có nhiều người tin. Lợi lạc rộng rãi như khởi đầu của non cao.
Che chở không những đầy đủ đời đời mà còn có thể chỉ lối Tuyết Sơn để
đến. Hướng về Hồ Rồng mà chỉ một lòng. Chỉ vì cái Đức không bị vật uy
hiếp mà chẳng thích hợp.
Đại Đường của ta có thiên hạ, mở mang đất nước, lập ra đế quốc quét
sạch sao chổi, tẩy trừ sạch sẽ từng lối trong cõi đời. Công ấy ngang hàng
với tạo hóa. Ánh sáng rọi soi, người như được tái sanh. Cốt nhục mà
giống như lang sói, nhà cửa được triều đình ban thưởng dài lâu. Trở lại
hồn ma nơi mồ mả. Gồm chưng các loại nơi xa lạ. Che đậy xa gần hoang
sơ hưng phế. Cung điện mười châu như cái hồ nơi biển cả. Năm đời Vua