BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 125

Ông già kỳ lạ nói rất dài giọng. Giọng nói của ông ta cũng khiến tôi ngạc

nhiên. Nó không có vẻ gì là già yếu, mà ngọt ngào lạ thường, trẻ trung và
dịu dàng gần như giọng phụ nữ.
- Tôi không có trục xe - ông ta nói thêm, sau một lúc im lặng - Cái này
không dùng được (ông ta chỉ chiếc xe của mình), xe của ông có lẽ to hơn.
- Thế có thể tìm trong làng được không?
- Làng gì ở đây!... ở đây chẳng có ai cả. Mà cũng chẳng có ai ở nhà: đi
làm hết cả. Các anh đi đi - ông ta bỗng thốt lên và lại nằm xuống đất.
Tôi không hề ngờ tới cái kết thúc như thế.
- Này, ông già - Tôi chạm vào vai ông ta, nói - ông vui lòng giúp chúng
tôi với.
- Mời các anh đi cho! Tôi mệt rồi, tôi vừa ra thành phố về. - ông ta nói và
kéo cái áo armiak lên che đầu.
- Ông giúp hộ - Tôi nói tiếp - Tôi... tôi sẽ trả tiền.
- Tôi không cần tiền của anh.
- Ông già ơi, ông làm ơn...
Ông ta nhỏm nửa người lên và ngồi dậy, xếp bằng tròn, đôi chân mảnh
khảnh thu lại.
- Thôi được, tôi sẽ dẫn ông đến khu đốn cây. Những người lái buôn ở đây
đã mua một khoảnh rừng, Chúa sẽ phán xét họ, họ sẽ đốn khoảnh rừng đó
và đã lập một chi điếm buôn, Chúa sẽ xét xử họ. Đến đấy anh sẽ đặt họ làm
một cái trục hay mua một cái làm sẵn.
- Hay lắm! - Tôi sung sướng kêu lên - Tuyệt lắm! Ta đi đi.
- Trục gỗ sồi, loại trục tốt đấy - ông ta nói tiếp nhưng vẫn không đứng
lên.
- Đến khu đốn gỗ có xa không?
- Ba dặm.
- Thế thì được? Có thể dùng xe của ông đi đến đó!
- Ồ, không...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.