BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 168

ủng khẽ kèn kẹt một cách lịch sự. Nikôlai Êrêmêits tới gần tường, và theo
chỗ tôi nhận thấy, ông ta bắt đầu kiểm lại số tiền người thương gia trao cho.
Một cái đầu tóc hung có bộ râu quai rậm rì thò vào cửa.
- Này, thế nào? - Cái đầu hỏi - ổn cả chứ?
- Ổn cả.
- Bao nhiêu?
Người béo phẩy tay với vẻ bực bội và trỏ vào phòng tôi.
- A, hay lắm! - Cái đầu đáp và biến mất.
Người béo tới gần bàn, ngồi xuống, mở quyển sổ, lấy cái bàn tính, bắt
đầu gảy, nhưng không dùng ngón tay trỏ, mà dùng ngón giữa của bàn tay
phải, dùng ngón đó nom đẹp hơn. Người thường trực vào.
- Gì thế - Xinđor ở Gôlôpliốc đến.
- À! Thế thì bảo vào đây. Khoan, khoan đã...Hãy đi xem xem cái ông quý
tộc kia còn ngủ hay đã dậy rồi.
Người thường trực thận trọng vào phòng tôi.
Tôi gối đầu lên cái túi đi săn dùng thay gối và nhắm mắt.
- Vẫn ngủ - Người thường trực trở lại văn phòng, nói khẽ.
Người béo lầu bầu mấy tiếng qua kẽ răng.
- Này, bảo Xiđor vào đây - Cuối cùng ông ta thốt lên.
Tôi lại nhóm lên. Người mới đến bước vào - đó là một gã mujich trạc ba
mươi tuổi, tầm vóc cao lớn, khoẻ mạnh, má đỏ hồng, tóc vàng hoe, bộ râu
cằm nhỏ và xoăn. Anh ta cầu nguyện một lúc trước ảnh thánh, rồi cúi chào
ông chủ sự văn phòng, hai tay cầm cái mũ và ưỡn thẳng người.
- Chào anh Xiđor - Người béo nói, vẫn gẩy bàn tính lách cách.
- Chào ông Nikôlai Êrêmêits.
- Này, đường sá thế não?
- Đường tốt, ông Nikôlai Êrêmêits ạ. Hơi bẩn tí thôi (Người nông dân nói
thong thả và nhỏ nhẹ).
- Vợ anh khoẻ chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.