BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 229

- Mein Gott! Mein Gott – fon der Côc hầu như cứ đi một bước lại kêu lên
Tếc thật! Tếc thật
- Tếc cái gì kia? - Người bạn láng giềng của tôi nói.
- Nghĩa là đáng têêc quá, tôi muốn nói như thế.
Anh ta tiếc nhất là những cây sồi nằm trên mặt đất. Thật vậy, người chủ
cối xay có thể mua những cây đó với giá cao. Đêxiatxki Arkhip thì hoàn
toàn thản nhiên và không buồn phiền chút nào. Trái lại, thậm chí ông ta có
vẻ thích thú nhảy qua những cây bị hạ và quất roi vào chúng.
Chúng tôi len lỏi đi về chỗ đốn cây; bỗng nhiên, tiếp theo tiếng đổ rầm
rầm của cái cây bị hạ, có một tiếng kêu thét vang lên và tiếng người nói lao
xao. Lát sau, một nông dân trẻ tuổi, mặt tái mét đầu tóc rối bù từ trong rừng
lao ra, chạy về phía chúng tôi.
- Gì thế? Chạy đi đâu? - Arđaliôn Mikhailưts hỏi.
Anh ta lập tức dừng lại.
- A, thưa ông Ardaliôn Mikhailưts, tai họa rồi!
- Cái gì?
- Thưa ông, Măcxim bị cây đè.
- Sao lại thế? Cai thầu Măcxim ấy à?
- Ông cai thầu, thưa ông. Chúng tôi đốn cây tần bì, còn ông ta đứng
xem...ông ta đứng xem mãi, rồi ra giếng lấy nước: ông ta muốn uống nước.
Bỗng nhiên, cây tần bì gẫy răng rắc và đổ thẳng vào ông ta. Chúng tôi thét
gọi ông ta: chạy đi, chạy đi, chạy đi... Lẽ ra ông ta nên nhảy sang bên, đằng
này ông ta lại chạy thẳng... chắc là ông ta hoảng. Cây tần bì đè những cành
trên cùng lên ông ta. Còn tại sao nó đổ nhanh như thế thì có trời biết. Chắc
là lõi bị mục ruỗng.
- Thế là Măcxim bị tai nạn giết chết rồi à?
- Chết vì tai nạn thưa ông.
- Chết hẳn chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.