BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 273

"Nào, em nói đi, nói đi chứ?" - "Em không muốn làm anh phải lo phiền
nữa, anh Piôtr Pêtơrôvits ạ". Cô ấy đã quyết ý như vậy thì ai làm sao cho
chuyển được nữa . . . "Nhưng...em ngốc lắm, em có biết không, em có biết
không...em thật là điên dại..."
Và Piôtr Pêtơrôvits khóc nức lên một cách đau xót.
- Ông nghĩ thế nào kia? - ông ta nói tiếp, đấm tay xuống bàn và cố chau
mày, nhưng nước mắt vẫn chảy trên đôi má nóng bừng của ông ta. - Thế là
cô gái đã ra tự nộp mình, cô ấy đi và tự nộp mình cho họ...
- Có ngựa rồi đấy! - Viên trưởng trạm chạy vào, hoan hỉ kêu lên.
Cả hai chúng tôi đều đứng dậy.
- Thế Matrena thì ra sao? - Tôi hỏi.
Karataep khoát tay không nói.

*

* *

Một năm sau cuộc gặp gỡ đó với Karataep, tôi có dịp đến Matxcơva. Cố
lần, trước bữa ăn trưa, tôi tạt vào hiệu cà phê ở phía sau dãy nhà Ôkhôtnưi
chuyên bán đồ dùng đi săn. Đây là một tiệm cà phê đặc sắc ở Matxcơva.
Trong phòng bi-a, qua những làn khói thuốc lá cuộn lên như sóng, thấy thấp
thoáng những khuôn mặt đỏ bừng, những bộ ria, những khóm tóc, những
chiếc áo nẹp kiểu cổ của lính kỵ Hunggari và những chiếc áo xviađơxlapka
kiểu mới nhất. Những ông già gày còm, nhỏ bé, mặc áo xẻ vạt xoàng xĩnh,
đang đọc báo Nga. Bọn người hầu bưng khay thoăn thoắt chạy đi chạy lại,
bước nhẹ nhàng trên những tấm thảm màu lá mạ. Các nhà buôn uống trà, vẻ
chăm chú, đau khổ. Bỗng có một người từ phòng bi a đi ra, đầu tóc hơi bù
và bước đi hơi loạng choạng. Ông ta bỏ hai tay vào túi, rũ đầu xuống và
ngơ ngác nhìn quanh.
- Ơ kìa! Piôtr Pêtơrôvits... ông khỏe chứ?
Piôtr Pêtơrôvits suýt nhảy tới ôm chầm lấy cổ tôi ông ta kéo tôi vào một
căn phòng nhỏ đặc biệt, dáng đi của ông hơi ngật ngưỡng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.