BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 272

ông Piôtr Pêtơrôvits ạ, sao ông lại làm như vậy? ... Trách nhiệm rất lớn, về
việc đó luật pháp đã qui định rõ ràng. Tôi bảo y: "Thôi được chuyện này tôi
sẽ nói với ông sau. ông đi đường xa mệt nhọc, hãy ăn một chút cho lại sức
đã chứ?" Ăn thì y đồng ý, nhưng y nói: "Công lý đòi hỏi phải cho minh
bạch, ông Piôtr Pêtơrôvits ạ, ông thử nghĩ mà xem". - "Cố nhiên rồi, phải có
công lý - Tôi nói - Tất nhiên là thế. - À này, tôi nghe nói ông có con ngựa ô,
ông có muốn đổi lấy con Lampurđôx của tôi không?... Còn cô gái Matrena
Fêđôropna thì không nương náu ở nhà tôi đâu". - "Này, ông Piôtr
Pêtơ~ôvits ạ, cô gái ấy hiện ở nhà ông, chúng ta ở đây không phải trên đất
Thụy Sĩ... Còn đổi ngựa của tôi lấy con Lampurđôx thì có thể được; vả
chăng, tôi muốn lấy không con ngựa của ông cũng được kia mà". Tuy vậy,
lần ấy tôi cũng tống khứ được y đi một cách êm thấm. Nhưng mụ già chạy
chọt càng ráo riết hơn trước. Mụ nói: tốn hàng chục nghìn tôi cũng không
tiếc. Ông biết không, duyên do là khi gặp tôi, mụ đã nảy ra ý nghĩ thu xếp
cho tôi lấy cô bạn trẻ áo xanh của mụ, điều đó sau này tôi mới biết. Chính
vì thế mụ mới nổi tam bành mụ lên. Những bà già giàu có như thế thường
hay nghĩ ra lắm trò kỳ quái lắm!... Ngồi buồn mà. Tôi bị một phen lao đao:
tôi cũng không tiếc tiền, còn Matrena thì tôi giấu một nơi, nhất định không
chịu thua! Họ làm tôi khốn đốn trăm bề. Tôi đâm ra mắc nợ, sức khỏe suy
sụp. . . Có đêm, tôi nằm trên giường, nghĩ ngợi: "Lạy Chúa, vì cớ gì mà ta
phải chịu đắng cay như vậy? Nhưng ta không thể không yêu cô ấy được vậy
thì biết làm sao?... Ta không thể không yêu cô ấy được có thế thôi!". Vừa
lúc ấy Matrena chợt vào buồng tôi. Hồi ấy tôi đưa cô ấy đến náu ở một ấp
của tôi ở cách nhà chừng hai dặm. Thấy cô, tôi kinh hoảng. "Sao thế" Hay
là họ đã phát hiện ra em rồi sao?" - "Không, anh Piôtr Pêtơrôvits ạ, ở
Bupnôp chẳng có ai khiến em lo ngại; nhưng làm như thế liệu có được lâu
bền không? Em đau lòng đứt ruột, anh Piôtr Pêtơrôvits ạ. Em thương anh,
anh yêu dấu của em. Suốt đời em sẽ không quên tình yêu thắm thiết của anh
còn bây giờ em đến từ biệt anh đây - "Em nói gì thế, nói gì thế, em điên à?
. Từ biệt thế nào? Sao lại từ biệt?"- "Thế này này... Em sẽ ra tự thú" - "Em
điên à, anh sẽ giấu em trên gác trần... Hay em định giết anh đấy? Em muốn
làm anh héo hắt đi mà chết sao?" Cô ấy lặng thinh và nhìn xuống sàn ghế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.