BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 305

Vaxili Kuđriatsep, và tôi ra nước ngoài, đến Berlanh. Như tôi đã kể với ông,
tôi ở nước ngoài ba năm. Và tình hình như thế nào? Ở nước ngoài tôi cũng
vẫn là một kẻ tầm thường như thế. Khỏi phải nói là tôi không được biết tí
gì về châu Âu nói riêng và đời sống châu Âu. Tôi nghe các giáo sư Đức
giảng bài và đọc sách Đức ngay tại quê hương của chúng... Tất cả sự khác
nhau giữa đời sống của tôi ở Matxcơva và ở Berlanh chỉ là thế thôi. Tôi
sống biệt lập như một tu sĩ. Tôi tiếp xúc với một trung uý xuất ngũ, họ chán
đời, cũng khát khao hiểu biết như tôi, nhưng rất chậm hiểu và không có tài
ăn nói. Tôi đi lại với một số gia đình kém trí thức ở Penza và ở một số tỉnh
nông nghiệp khác; tôi lang thang đến các quán cà phê, đọc các tạp chí, tối
đến thì đi xem hát. Tôi ít quen biết dân địa phương, nói chuyện với họ tôi
cảm thấy khá vất vả và không người nào trong bọn họ đến chỗ tôi ở, trừ hai
ba gã ăn chơi gốc Do Thái thỉnh thoảng chạy đến tôi vay tiền, vì tin der
Russe
. Cuối cùng, một sự tình cờ lạ lùng đã đưa tôi đến nhà một trong các
giáo sư của tôi. Số là tôi đến gặp ông để ghi tên theo học, và bỗng dưng ông
mời tôi buổi tối đến nhà ông chơi. Ông giáo sư ấy có hai cô con gái quãng
hăm sáu - hăm bẩy, béo mập lạ thường, Chúa gia ơn cho họ! - Mũi rất đẹp,
tóc xoăn, mắt màu xanh nhạt, tay thì đỏ mà móng tay thì trắng. Một người
tên là Linsen, người kia là Minsen. Tôi bắt đầu lui tới nhà giáo sư. Cần phải
nói với ông rằng ông giáo sư ấy không hẳn là ngớ ngẩn, nhưng dường như
dở người: lên bục giảng thì ông ta nói khá mạch lạc, vậy mà ở nhà thì ông
ta nói chớt và lúc nào cũng đeo kính trên trán. Nhưng ông ta hết sức thông
thái... Nhưng rồi sao? Tôi bỗng có cảm giác rằng tôi mê Linsen, suốt sáu
tháng trời tôi vẫn tưởng như thế. Thực ra tôi nói chuyện với nàng cũng ít
thôi, mà nhìn nàng nhiều hơn. Nhưng tôi thường đọc cho nàng nghe những
tác phẩm cảm động, lén lút nắm tay nàng, và buổi tối, ngồi bên nàng, tôi thả
hồn theo những ý nghĩ mơ mộng, đăm đăm nhìn mặt trăng hay có khi chỉ
nhìn lên trời. Nàng pha cà phê mới tuyệt làm sao!... Vậy thì còn cần gì hơn
nữa? Duy có điều làm tôi bối rối: ngay trong những phút thần tiên nhất, như
người ta vẫn nói, không hiểu sao tôi vẫn thấy bồi hồi trong dạ, và cơn run tê
tái, lạnh giá vẫn truyền lan trong dạ dày tôi. Cuối cùng tôi không chịu nổi
cái hạnh phúc ấy và bỏ chạy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.