BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 307

Trái lại, họ chỉ cần có thế. Có người khua môi múa lưỡi đến nay đã hai chục
năm, và vẫn theo một hướng...Lòng tự tin và tự ái là thế đấy! Tôi cũng có tự
ái, và ngay đến bây giờ nó vẫn chưa im tiếng hẳn trong người tôi...Tôi lại
xin nói với ông một lần nữa rằng điều tệ nhất vẫn là ở chỗ tôi không có cá
tính độc đáo, tôi dừng lại giữa chừng: thiên nhiên lẽ ra nên cho tôi nhiều tự
ái hơn nữa hoặc là không phú cho tôi chút tự ái nào thì hơn. Nhưng thời kỳ
đầu, quả thực là tôi gặp nhiều nỗi gay go. Thêm nữa, chuyến đi nước ngoài
làm tôi khánh kiệt gia sản, vậy mà tôi không muốn lấy một người đàn bà
goá, vợ một phú thương, người này còn trẻ trung nhưng cơ thể đã nhẽo như
miếng thịt đông. Thế rồi tôi về làng.
Ông bạn cùng buồng lại liếc ngang nhìn tôi, rồi nói thêm:
- Có lẽ tôi có thể không nói đến những cảm tưởng đầu tiên về đời sống
nông thôn, không đả động đến vẻ đẹp của thiên nhiên, đến cái thú êm đềm
của cuộc sống cô độc và nhiều điều khác nữa...
- Không, ông cứ nói - tôi phản đối.
- Nhất là tất cả những cái đó đều là chuyện vớ vẩn mà thôi - ông ta nói
tiếp - ít ra là những cái đó liên quan đến tôi. Ở làng, tôi buồn như con chó bị
nhốt, tuy rằng trên đường về quê nhà, lần đầu tiên ngồi xe đi qua khu rừng
phong quen thuộc vào mùa xuân, đầu óc tôi choáng váng và tim đập rộn lên
một niềm mong đợi mơ hồ, dịu ngọt. Nhưng chính ông biết đấy, những
mong đợi mơ hồ ấy không bao giờ thành sự thật, trái lại, cái trở thành sự
thật lại là những cái khác mà ta không hề trông ngóng, đại loại như: bệnh
dịch, thiếu nợ, những cuộc bán đấu giá và vân vân. Tôi sống đắp đổi qua
ngày nhờ sự giúp đỡ của burmixtr Iakôp là người thay thế tay quản lý trước,
và sau này mới rõ ra y là một tên ăn cắp không kém gì tên trước, nếu không
phải là ghê gớm hơn, thêm nữa, y còn đầu độc đời tôi bằng cái mùi khó
chịu của đôi ủng bôi dầu. Thế rồi một hôm tôi nhớ tới một gia đình quen ở
gần đây. Gia đình này gồm có bà vợ goá một viên đại tá về hưu và hai cô
con gái. Tôi bèn bảo thắng xe ngựa và đến thăm những người láng giềng.
Ngày hôm ấy sẽ mãi mãi ghi sâu trong tâm trí tôi: sáu tháng sau, tôi cưới
cô con gái thứ hai của bà đại tá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.