BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 331

Vẫn tiếng người ấy quát lên:
- Vào đi; ai đấy?
Tôi vào gian phòng ngoài nhỏ bé, trống không và qua cánh cửa để ngỏ,
tôi thấy chính Tsertôpkhanôp. Ông ta mặc áo choàng Bukhara nhem nhuốc

vệt mỡ, quần rộng ống, đầu đội mũ ermônka (

[150]

) đỏ, ngồi trên ghế, một

tay nắm chặt mõm con chó xù còn non, tay kia cầm mẩu bánh mì dữ ngay
trên mũi nó.
- A! - ông ta thốt lên với vẻ ung dung và không rời khỏi chỗ - rất vui
mừng được ông tới thăm. Mời ông ngồi. Tôi đang bận một chút với con
Venzor này... Tikhôn Ivanưts - ông ta cất cao giọng nói thêm - xin mời sang
đây. Có khách đến thăm.
Tôi đến ngay đấy, đến ngay đấy - Tikhôn Ivanôvits trả lời từ buồng bên -
Masa, đưa cà vạt đây.
Tsertôpkhanôp lại loay hoay với con chó Venzor và đặt miếng bánh mì
lên mũi nó. Tôi nhìn xung quanh. Trong phòng, ngoài chiếc bàn có thể kéo
dài thêm ra, mặt ván đã vênh vẹo, đứng trên mười ba cái chân cao thấp
không đều nhau và bốn chiếc ghế rơm đã võng xuống thì không còn đồ đạc
gì nữa.
Tường quét vôi trắng, có trang trí những vệt hình sao màu xanh, và chắc
là quét vôi đã lâu lắm rồi, vì nhiều chỗ đã tróc lở. Giữa các cửa sổ có treo
tấm gương lớn mờ đục, đã vỡ, lồng trong cái khung đồ sộ bằng gỗ màu đỏ.
Ở các góc nhà có những ống điếu dài và những cây súng. Từ trần nhà có
những sợi tơ nhện to và đen rủ xuống.
Azơ, buki, vêđi, động từ, việc tốt, - Tsertôpkhanôp nói chậm rãi và bỗng
kêu lên như điên: - A, ! Ăn? Ăn?... Con vật ngu lạ? ... Ăn!
Nhưng con chó xấu số chỉ run lên và không dám há mõm ra; nó vẫn ngồi
quặp đuôi lại một cách đau đớn, mõm méo xệch đi, mắt chớp chớp buồn rầu
và nheo lại, như tự nhủ thầm: xin tuỳ lượng ông chủ!
- Ăn đi, này! chộp lấy! - ông địa chủ nghịch ngợm nhắc lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.