BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 333

- Ông có muốn tôi cho ông xem đôi chó săn của tôi không? -
Tsertôpkhanôp hỏi tôi, và không đợi trả lời, lập tức gọi Karp.
Một gã trai lực lưỡng vào phòng, gã mặc kafơtan bằng vải Nam Kinh
màu lá mạ, cổ áo màu xanh da trời, cúc áo kiểu gia nhân.
Tsertôpkhanôp nói nhát gừng:
- Bảo Fomka đưa Ammalat và Xaiga đến đây, và thắng bộ tươm tất, nghe
chưa!
Karp toác miệng cười, phát ra một âm thanh không rõ là tiếng gì, và đi ra.
Fômka tới, tóc chải mượt, nai nịt gọn ghẽ, đi ủng, dắt chó. Vì phép lịch sự
tôi khen ngợi những con vật đần độn (cả con chó săn đều hết sức đần).
Tsertôpkhanôp nhổ bọt thẳng vào hai lỗ mũi Ammalat, điều đó rõ ràng
không làm cho con chó thích thú chút nào. Nêđôpiuxkin cũng vuốt ve
ngang hông Ammalat. Chúng tôi lại bắt đầu chuyện gẫu. Tsertôpkhanôp dần
dần hết cơn nóng nẩy, không còn hung hăng và cáu kỉnh nữa; vẻ mặt ông ta
đã đổi khác. Ông ta nhìn tôi và nhìn Nêđôpiuxkin...
- Này! - ông ta bỗng kêu lên - để cô ấy ngồi trong đó một mình làm gì?
Masa! Masa! Sang đây.
Có người nào rục rịch trong căn phòng bên, nhưng không có tiếng trả lời.
- Ma-a-sa - Tsertôpkhanôp âu yếm nhắc lại - sang đây. Không sao, đừng
sợ.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, tôi thấy một người đàn bà chừng hai mươi tuổi,
thân hình cao và cân đối, mặt kiểu người Digan, nước da bánh mật, mắt nâu
vàng, tóc tết bím, đen như mun, hàng răng trắng bóng lấp lánh sau cặp môi
mỏng và đỏ chót. Cô ta mặc áo dài trắng. Tấm khăn san màu thanh thiên,
cài ở cổ bằng chiếc kim vàng, rủ tới ngang chừng đôi tay thon thả rất quí
phái. Cô ta bước hai bước với vẻ vụng về bẽn lẽn của một người ít quen
giao thiệp, rồi dừng lại và gằm mắt xuống.
- Đây tôi xin giới thiệu - Pantêlây Êrêmêits nói - cô ấy không hẳn là vợ
tôi, nhưng cũng gần như là vợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.