BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 384

sót! Và em mường tượng như một ý nghĩ chợt đến với em, thế là em nghĩ
ngợi, kể cũng kỳ lạ thật!
- Lúc ấy chị nghĩ gì, Lukêria?
- Thưa ông, điều đó em cũng không thể nào nói được: không thể giảng
giải được. Vả lại, sau đó em thường quên đi. Ý nghĩ đến như một đám mây
đen, trút xuống thành cơn mưa thật là mát mẻ, dễ chịu, nhưng nó là cái gì
thì không thể hiểu được. Em chỉ biết có một điều là: nếu có người ở bên em
thì chuyện đó sẽ không hề xảy ra và em chẳng cảm thấy gì hết, ngoài nỗi
bất hạnh của bản thân em.
Lukêria thở dài một cách khó nhọc. Lồng ngực nàng chẳng chịu theo
nhịp thở của nàng, cũng như mọi phần khác trên cơ thể nàng chẳng chịu
theo ý nàng vậy.
Nàng lại nói:
- Ông chủ ạ, cứ nhìn ông là em thấy rằng ông rất lấy làm ái ngại cho em.
Nhưng ông đừng quá thương em, thật đấy! Em nói với ông điều này. Đôi
khi và ngay bây giờ cũng vậy, em... Hẳn ông còn nhớ, thời con gái em vui
tính như thế nào chứ? Một con bé!... Vậy mà, ông có biết thế nào không?
Bây giờ em vẫn ca hát đấy.
- Hát. . . chị mà hát ấy à?
- Vâng, em hát những bài hát cổ, những bài hát múa vòng, những bài ca
nghi thức, những bài ca ngày lễ Noël, đủ các loại. Em vốn biết nhiều bài ca
và vẫn không quên đâu. Có điều là em không hát những điệu nhạc vũ. Ở
tình cảnh em bây giờ thì loại bài hát ấy không thích hợp.
-Chị hát như thế nào cơ chứ... chả lẽ hát thầm ư?
- Cả hát thầm và hát thành tiếng. Hát to thì em chịu nhưng cũng có thể
hát đủ nghe. Ban nãy em đã kể với ông là có một cô bé vẫn đến thăm em.
Cô gái mồ côi ấy rất sáng ý. Thế là em đã dạy cô ta hát cô bé đã học được ở
em bốn bài. Ông không tin ư? Ấy khoan, em sẽ hát cho ông nghe.
Lukêria lấy hơi chuẩn bị hát... ý nghĩ rằng cái sinh vật dở sống dở chết
này lại sắp sửa hát khiến tôi bất giác kinh hãi. Nhưng tôi chưa kịp thốt lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.