BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 397

"Tám dặm - tôi nghĩ ít là một giờ nữa mới đến nơi. Có thể ngủ một lát".
- Filôfây này, anh biết đường chứ? - tôi lại hỏi.
- Đường ấy à? Sao lại không biết ạ? Không phải lần này chúng tôi mới đi
như thế này...
Anh ta còn nói thêm mấy câu, nhưng tôi không nghe rõ nữa rồi...Tôi ngủ.
Tôi thức giấc không phải vì chủ tâm định ngủ một giờ rồi tỉnh dậy, như
thường xảy ra, mà vì có tiếng lóc bóc kỳ lạ ngay dưới tai tôi, không rõ là
tiếng gì. Tôi ngóc đầu lên...
Cái gì kỳ lạ thế? Tôi vẫn nằm trong xe như trước, nhưng xung quanh xe,
chỉ cách thành xe chừng nửa arsin, mặt nước sáng như gương, chói ngời
ánh trăng, vỡ hành từng mảng và rung rinh dưới những làn gợn lăn tăn
nhưng rõ nét. Tôi nhìn về phía trước: trên ghế xà ích, Filôfây ngồi cúi đầu,
khom lưng, nom như pho tượng. Xa chút nữa, trên mặt nước róc rách, nổi
lên cái đường vòng cung thắng ngựa và mấy cái đầu ngựa, lưng ngựa. Và
tất cả đều không nhúc nhích, không tiếng động, như trong xứ sở thần kỳ,
như trong chiêm bao, trong giấc chiêm bao của chuyện cổ tích... Cái gì khó
hiểu thế? Tôi nhìn về phía sau, qua mé dưới cái thanh ngang ở xe ngựa. . .
Chúng tôi đang ở giữa sông... bờ cách chúng tôi ba chục bước!
- Filôfây! - tôi gọi.
- Gì đấy? - Anh ta đáp.
- Còn gì nữa? Chúng ta ở đâu đây? Nói đi!
- Ở giữa sông.
- Cái đó thì tôi thấy rồi. Nhưng cứ kiểu này thì chúng ta sắp chết chìm
đến nơi rồi. Anh vẫn cho xe qua sông bằng cách này à? Thế nào? Anh ngủ
đấy phỏng, Filôfây! Trả lời đi!
- Tôi nhầm một chút ạ - người đánh xe của tôi thốt lên - của đáng tội, tôi
đi chệch đường, còn bây giờ thì phải chờ thôi.
- Phải chờ là thế nào? Chờ cái gì kia chứ?
- Thế này này: để cho con ngựa xồm nhìn quanh một lúc, nó quay về
hướng nào thì phải cho xe đi về hướng ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.