BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 52

không tự coi là mình sắp chết thì nàng sẽ không nghĩ đến tôi. Bởi vì muốn
thế nào thì thế, chết giữa tuổi hai mươi mà chưa được yêu thì thật đáng sợ:
chính cái đó giày vò nàng, chính vì lý do ấy, vì tuyệt vọng mà nàng vơ lấy
tôi, bây giờ thì ông hiểu rồi chứ? Nàng cứ ôm riết lấy tôi, không chịu buông
ra. "Hãy thương lấy tôi, Alêcxanđra Anđrêepna, và thương lấy thân mình" -
"Có ích gì, và thương tiếc gì mới được chứ? Đằng nào em cũng chết kia
mà...! Nàng luôn miệng nhắc lại điều đó. "Nếu như em biết em sẽ sống và
lại được coi là một trong những cô gái đứng đắn thì có lẽ em sẽ xấu hổ đấy,
đúng là sẽ xấu hổ... chứ bây giờ thì cần gì?" - "Nhưng ai bảo với tiểu thư
rằng tiểu thư sẽ chết?" - "Ồ, không, đủ rồi, anh không đánh lừa được em
đâu, anh không biết nói dối, anh hãy tự nhìn anh xem" - "Tiểu thư sẽ sống,
Alêxandra Anđrêepna ạ, tôi sẽ chữa cho tiểu thư khỏi bệnh. Rồi chúng ta sẽ
xin mẹ cho chúng ta làm lễ cưới . Chúng ta sẽ gắn bó với nhau bằng những
sợi dây thiêng liêng, chúng ta sẽ sung sướng" - "Không, không, em đã buộc
anh phải nói ra, em nhất định sẽ chết...anh đã báo trước...anh đã nói với
em...". Tôi đau xót trong lòng, đau xót vì nhiều lẽ ông thử nghĩ xem, đôi khi
vẫn xảy ra những điều kỳ lạ như thế đấy. Câu chuyện dường như không có
gì đáng kể, vậy mà lại khiến ta đau đớn. Nàng lại nảy ra ý nghĩ hỏi tên tôi,
không hỏi họ, mà hỏi tên. Thật đáng buồn, tên tôi lại là Tơrifôn. Vâng, đúng
thế. Tơrifôn Ivanưts. Trong nhà, mọi người đều gọi tôi là bác sĩ. Không biết
làm thế nào, tôi đành nói: "Tên tôi là Tơrifôn, tiểu thư ạ". Nàng nheo mắt,
lắc đầu và thì thầm điều gì bằng tiếng Pháp - ôi, đấy là triệu chứng chẳng
lành - rồi nàng bật cười, như thế cũng chẳng phải là điều hay. Tôi đã ngồi
với nàng gần suốt đêm, một đêm đau khổ.
Đến sáng, khi ra khỏi buồng nàng, tôi như điên như dại. Mãi đến trưa,
sau bữa trà, tôi mới trở lại buồng nàng. Trời ơi, lạy Chúa tôi! Không thể
nhận ra nàng được nữa: mặt nàng nhợt như mặt người chết. Xin lấy danh dự
thề với ông rằng bây giờ tôi còn phải nghiến răng quằn quại ba ngày đêm
nữa...và ba đêm như thế nào kia chứ? Nàng đã nói với tôi những gì?... Còn
trong đêm cuối cùng, ông hãy tưởng tượng xem, tôi ngồi cạnh nàng và chỉ
cầu Chúa ban cho một điều: cầu Chúa mau mau đem nàng đi, và đem cả tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.