BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 50

ông không như những người láng giềng của chúng tôi... không, không phải
là người như thế... Sao mãi đến giờ tôi mới biết ông!" - "Alêcxanđra
Anđrêepna, xin cứ yên tâm tôi cảm thấy tấm thịnh tình của tiểu thư, hãy tin
tôi, tôi không rõ là tôi đã làm gì để xứng đáng với tình cảm ấy...nhưng tiểu
thư yên tâm, vì Đức Chúa nhân từ, xin tiểu thư hãy yên tâm... mọi việc rồi
sẽ tốt đẹp, tiểu thư sẽ khỏe lại". Tuy nhiên - người thầy thuốc nói thêm,
khom người về phía trước và dướn cao đôi lông mày - phải nói rõ với ông
rằng họ ít giao du với những người xung quanh, là vì những người thấp kém
thì không xứng với họ, còn những người giàu thì...sự kiêu hãnh của gia đình
không cho phép họ giao du với những người giàu. Tôi vẫn nói với ông rằng
đây là một gia đình có học thức cao, và ông biết đấy, điều đó phỉnh nịnh
lòng tự ái của tôi. Nàng chỉ dùng thuốc do chính tay tôi đưa đến...Nàng
nhổm dậy, có tôi giúp sức thêm, cô nàng đáng thương, nàng uống thuốc và
ngước mắt nhìn tôi... tim tôi rơi đâu mất. Nhưng nàng càng ngày càng mệt
nặng hơn: nàng chết mất, tôi nghĩ, nhất định nàng sẽ chết mất thôi. Không
biết ông có tin tôi không, tôi sẵn sàng chết thay cho nàng. Nhưng lúc này
thì bà mẹ và các cô em đang quan sát thái độ của tôi, nhìn vào mắt tôi... và
lòng tin cậy đối với tôi đang mất đi. "Sao? Thế nào?" - "Không sao, không
có gì đáng ngại" Nhưng cái gì đáng ngại thì chẳng thể hiểu được. Có một
đêm, tôi ngồi canh người ốm, lại vẫn chỉ có mình tôi trong phòng. Người
hầu gái cũng ngồi đấy và ngáy như kéo gỗ... Cũng không thể trách mắng cô
hầu gái đáng thương được: cô ta cũng mệt mỏi quá rồi.
Alêcxanđra Anđrêepna mệt nặng suốt buổi chiều, cơn sốt hành hạ nàng.
Nàng cứ vật vã mãi đến nửa đêm. Cuối cùng nàng dường như ngủ thiếp đi,
ít ra nàng cũng không cựa quậy nữa, nàng nằm yên.
Ngọn đèn trong góc nhà, trước ảnh thánh vẫn cháy sáng. Tôi ngồi cúi mặt
xuống và cũng thiêm thiếp ngủ. Bỗng nhiên dường như có ai thúc vào sườn
tôi, tôi quay lại... Trời ơi! Alêcxanđra Anđrêepna mở to mắt nhìn tôi... môi
hé mở, má đỏ bừng. "Tiểu thư làm sao vậy?" - "Bác sĩ ơi, tôi sẽ chết chứ?" -
"Ồ không, Chúa che chở cho tiểu thư!" - "Không, bác sĩ ơi không, xin đừng
nói với tôi rằng tôi sẽ sống...xin đừng nói... nếu ông biết được... hãy nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.