BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 51

tôi, vì Chúa Trời, xin đừng giấu tôi về bệnh tình của tôi! Nàng thở gấp -
Nếu tôi biết chắc rằng tôi phải chết thì tôi sẽ nói hết với ông, nói hết!" -
"Alêcxanđra Anđrêepna, đừng nghĩ thế!" – "Hãy nghe tôi nói, nào tôi có
ngủ đâu, tôi ngắm nhìn ông đã lâu...nhân danh Chúa, tôi tin ông, ông là
người tốt, ngay thẳng, tôi xin viện tất cả những gì thiêng liêng trên đời ra
mà thề với ông rằng tôi tin ông, ông hãy nói thật với tôi đi! Nếu ông biết
điều đó đối với tôi quan trọng như thế nào...Bác sĩ ơi, ông hãy vì Chúa mà
nói đi, tôi đang ở trong tình trạng nguy hiểm phải không?" - "Tôi biết nói gì
với tiểu thư được, Alêcxanđra Anđrêepna, tiểu thư nghĩ xem!" - "Vì Chúa,
tôi van ông!" - "Alêcxanđra Anđrêepna, tôi không thể giấu tiểu thư được,
đúng là tiểu thư đang ở trong tình trạng nguy hiểm, nhưng đức Chúa lòng
lành..." - "Tôi sẽ chết, tôi sẽ chết...". Và nàng dường như mừng rỡ, mặt
nàng trở nên vui vẻ. Tôi sợ hãi. "Ông đừng sợ, đừng sợ, cái chết không làm
tôi khiếp đảm chút nào". Nàng bỗng nhổm dậy và chống một khuỷu tay lên.
"Bây giờ... bây giờ tôi có thể nói với ông rằng tôi hết lòng biết ơn ông, ông
là người tốt bụng, tử tế, tôi yêu ông..." Tôi nhìn nàng, ngây ra như kẻ mất
trí. Tôi khiếp sợ, ông biết đấy..." – "Ông nghe thấy không, tôi yêu ông..."
"Alêcxanđra Anđrêepna, tôi không xứng đáng được như vậy!" - "Không,
không, ông không hiểu tôi, anh không hiểu em..." Bỗng nhiên, nàng giơ hai
tay ra, ôm lấy đầu tôi và hôn... Xin cam đoan với ông là tôi suýt hét lên...
tôi quỳ thụp xuống và úp mặt vào gối. Tôi nghe thấy tiếng nàng khóc. Tôi
bắt đầu an ủi nàng, cam kết rằng... thực quả tôi cũng không biết tôi đã nói
với nàng những gì nữa. "Alêcxanđra Anđrêepna - tôi nói - nên gọi người
hầu gái dậy...cám ơn tiểu thư...hãy tin tôi, cứ yên tâm" - "Thôi đủ rồi, đủ rồi
- nàng nhắc lại – "Cần gì những người khác; ừ thì họ sẽ thức giấc, sẽ kéo
đến, và cũng chẳng làm gì; đằng nào em cũng chết... Còn anh can gì mà rụt
rè, anh sợ cái gì nào?" Anh ngẩng đầu lên đi... Hay có lẽ ông không yêu tôi
có lẽ tôi lầm... nếu vậy thì thứ lỗi cho tôi" - "Alecxanđra Anđrêepna, tiểu
thư nói gì thế?... tôi yêu tiểu thư". Nàng nhìn thẳng vào mắt tôi, dang rộng
hai tay. "Thế thì ôm hôn em đi...". Nói thực với ông: tôi không hiểu vì sao
đêm ấy tôi không phát điên. Tôi cảm thấy người bệnh của tôi đang tự giết
mình. Tôi thấy nàng không hoàn toàn tỉnh trí. Tôi cũng hiểu rằng nếu nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.