C. MÁC VÀ PH. ĂNGGHEN TOÀN TẬP - TẬP 1 - Trang 148

Nếu như khái niệm phạm tội giả định phải có sự trừng phạt, thì tội phạm

thực tế lại giả định phải có một mức độ trừng phạt nhất định. Tội phạm thực tế là
có giới hạn. Vì vậy, cả sự trừng phạt cũng phải có giới hạn, dầu chỉ là để cho nó
có tính chất thực tế, - nó phải được hạn chế bởi nguyên tắc của pháp luật để trở
thành hợp pháp. Vấn đề là ở chỗ làm cho sự trừng phạt trở thành hậu quả thực tế
của việc phạm tội. Dưới con mắt của kẻ phạm tội, sự trừng phạt phải là kết quả
tất yếu của hành vi của chính người đó, - do đó phải là hành vi của chính người
đó.
Giới hạn của hành vi của y phải là giới hạn của sự trừng phạt. Nội dung cụ thể
của sự phạm pháp là giới hạn của một tội phạm cụ thể. Như vậy, mức độ của nội
dung này cũng là mức độ của tội phạm. Đối với tài sản, mức độ này là giá trị của
nó. Trong lúc một người, dù được đặt trong những giới hạn như thế nào chăng
nữa, cũng vẫn tồn tại như là một chỉnh thể, thì tài sản bao giờ cũng chỉ tồn tại
trong những giới hạn nhất định, những giới hạn này chẳng những có thể xác định
được mà đã được xác định, chẳng những có thể đo lường được, mà đã được đo
lường. Giá trị tồn tại công dân của tài sản, là một từ ngữ lô-gích trong đó, lần đầu
tiên, tài sản có được ý nghĩa xã hội và khả năng chuyển từ tay người này sang tay
người kia. Rõ ràng là tính quy định khách quan ấy, do bản tính của bản thân sự
vật đẻ ra, cũng phải được dùng làm tính quy định khách quan và chủ yếu cho sự
trừng phạt. Nếu như ở đây, nơi mà vấn đề là những số lượng, pháp chế có thể chỉ
căn cứ vào những dấu hiệu bề ngoài để không bị rối lộn trong cái dây xích vô
cùng tận của những quy định, thì ít nhất nó cũng có trách nhiệm phải đề ra một
nguyên tắc điều tiết. Vấn đề không phải là ở chỗ kể ra hết mọi sự khác nhau, mà
là ở chỗ xác định những sự khác nhau nhất định. Hội nghị dân biểu, nói chung, đã
không thèm để ý đến những vấn đề nhỏ nhặt ấy.

Nhưng có thể là từ đó các vị kết luận rằng hội nghị dân biểu đã hoàn toàn

gạt bỏ giá trị trong khi quy định sự trừng phạt? Kết luận này mới nông nổi và
không thực tiễn biết chừng nào! Chủ rừng đòi hỏi kẻ lấy trộm không chỉ đơn
thuần bồi thường giá trị chung - dưới đây, chúng ta sẽ bàn đến vấn đề này chi tiết
hơn. Y còn làm cho giá trị ấy mang tính chất cá thể và căn cứ vào tính cá thể thi
vị ấy, đề ra yêu cầu phải bồi thường đặc biệt cho sự thiệt hại. Bây giờ chúng ta đã
rõ rằng, dưới từ thực tiễn, báo cáo viên muốn nói tới điều gì. Chủ rừng có đầu óc
thực tiễn lập luận như sau: một quy định nào đó của luật pháp là điều tốt, chừng
nào nó có lợi cho tôi, bởi vì lợi ích của tôi chính là điều tốt. Còn quy định nào đó
của luật pháp là thừa, là có hại, là không thực tiễn, chừng nào do một sự tùy hứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.