C. MÁC VÀ PH. ĂNGGHEN TOÀN TẬP - TẬP 1 - Trang 150

đẳng giữa một con vật thuộc một loài nhất định với những con vật khác cùng
loài; đó là sự bình đẳng của một loài nhất định, cụ thể với bản thân nó, chứ không
phải sự bình dẳng của giống. Giống động vật với tính cách là giống chỉ biểu hiện
ra trong mối quan hệ đối địch lẫn nhau, của những loài động vật khác nhau; trong
cuộc đấu tranh lẫn nhau những loài động vật này khẳng định những thuộc tính
riêng của chúng. Trong dạ dày của con mãnh thú, thiên nhiên đã tạo nên cái vũ
đài của sự liên kết, cái lò của sự hợp nhất chặt chẽ nhất, cái cơ quan liên lạc giữa
các loài động vật khác nhau. Dưới chế độ phong kiến cũng vậy, một loại người
này sống nhờ vào loại người khác, cho đến tận loại người tự mình bám chặt vào
đất như con thủy tức và có nhiều tay chỉ để hái quả dưới đất cho những loại
người cao hơn, còn bản thân thì sống bằng bụi; bởi vì nếu như trong giới động
vật tự nhiên, ong thợ giết chết ong đực, thì ngược lại, trong giới động vật có tinh
thần, ong đực giết chết ong thợ, bằng cách bắt ong thợ làm đến kiệt sức. Khi từ
quyền do luật pháp quy định, những người có đặc quyền viện đến những quyền
theo tập quán
của họ, thì họ đòi hỏi không phải là cái nội dung người của pháp
luật, mà là cái hình thức động vật của pháp luật, hình thức này giờ đây đã mất
tính hiện thực của nó và đã biến thành mặt nạ thú vật đơn thuần.

Xét theo nội dung của chúng, những quyền theo tập quán của quý tộc chống

lại hình thức của luật pháp chung. Chúng không thể được đúc thành hình thức
luật pháp, vì chúng là sự phi pháp đã hình thành. Những quyền theo tập quán ấy,
theo nội dung của chúng là trái với hình thức của luật pháp, - của tính phổ biến và
tính tất yếu, - do đó, chúng chứng tỏ rằng chúng là sự vô quyền thông thường;
vậy, không thể bảo vệ chúng để đối lập lại luật pháp, mà ngược lại, chúng cần
được xóa bỏ với tư cách là một cái gì đối lập lại với luật pháp, và việc sử dụng
chúng thậm chí cũng cần phải chịu một sự trừng phạt nào đó. Vì rằng, hành động
của người này hay người khác không phải vì phương thức hành động đó đã trở
thành thói quen đối với người ấy mà không còn là hành vi phi pháp nữa, - cũng
giống như đứa con trai của tên kẻ cướp, cũng đi ăn cướp, thì không thể vì sự phản
ứng đặc thù của gia đình nó mà được coi là vô tội. Nếu một người cố ý phạm
pháp, thì y phải chịu sự trừng phạt vì sự cố ý đó; nếu y làm điều đó theo thói
quen, thì thói quen đó của y phải chịu sự trừng phạt với tư cách là thói quen xấu.
Dưới sự thống trị của những luật pháp chung, quyền theo tập quán hợp lý chẳng
qua chỉ là tập quán của cái quyền do luật pháp quy định, bởi vì quyền không phải
vì đã được đưa lên thành luật mà không còn tập quán nữa, - nó không còn chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.