C. MÁC VÀ PH. ĂNGGHEN TOÀN TẬP - TẬP 1 - Trang 75

Luật báo chí còn rất xa mới trở thành biện pháp đàn áp chống lại tự do báo

chí, mới trở thành phương tiện giản đơn chống lại việc tái phạm những tội lỗi,
một phương tiện tác động nhờ sự sợ hãi trước hình phạt. Ngược lại: cần phải coi
việc không có luật pháp về báo chí là sự loại trừ tự do báo chí ra khỏi lĩnh vực tự
do pháp lý, bởi vì tự do được thừa nhận về mặt pháp lý tồn tại trong nhà nước
dưới hình thức luật pháp. Luật pháp không phải là những biện pháp đàn áp chống
lại tự do, cũng giống như định luật về trọng lực không phải là biện pháp đàn áp
chống lại sự vận động: nếu như, với tính cách là định luật vạn vật hấp dẫn, định
luật trọng lực đang chi phối những sự vận động vĩnh hằng của các thiên thể, thì
với tính cách là định luật về sự rơi, nó giết chết tôi khi tôi vi phạm nó và mưu
toan nhảy múa trong không trung. Ngược lại, luật pháp là những tiêu chuẩn
khẳng định rõ ràng, phổ biến, trong đó tự do có một sự tồn tại vô ngã, có tính chất
lý luận, không phụ thuộc vào sự tùy tiện của cá nhân riêng lẻ. Bộ luật là kinh
thánh của tự do của nhân dân.

Do đó, luật báo chí là sự thừa nhận tự do báo chí về mặt luật pháp. Nó là

biểu hiện của pháp quyền, bởi vì nó là sự tồn tại khẳng định của tự do. Vì vậy, nó
phải tồn tại, - ngay cả khi nó hoàn toàn không được vận dụng, ví dụ như ở Bắc
Mỹ; - trong khi đó thì chế độ kiểm duyệt, cũng như chế độ nô lệ, không bao giờ
có thể trở thành hợp pháp, ngay cả khi nó được bọc hàng ngàn lần dưới hình thức
luật pháp.

Không có những luật tác động có tính chất phòng ngừa. Chỉ với tính cách là

một mệnh lệnh thì luật pháp mới có tính chất phòng ngừa. Nó chỉ trở thành luật
pháp có hiệu lực khi nào người ta vi phạm nó, vì rằng, nó chỉ đóng vai trò luật
pháp thật sự khi nào thông qua nó, quy luật tự nhiên vô ý thức của tự do trở thành
luật pháp nhà nước có ý thức. Ở đâu mà luật pháp là luật pháp hiện thực, tức là sự
thực hiện của tự do, thì ở đó nó là sự thực hiện hiện thực của tự do của con người.
Như vậy, luật pháp không thể phòng ngừa hành vi của con người, bởi vì nó là
những quy luật sống bên trong của bản thân hành vi của con người, là sự phản
ánh có ý thức của đời sống của con người. Do đó, luật pháp nhường bước trước
đời sống của con người, tức là trước đời sống của tự do, và chỉ khi nào hành vi
thực tế của con người đã chứng tỏ rằng con người không còn phải phục tùng quy
luật tự nhiên của tự do, thì dưới hình thức của luật pháp nhà nước, quy luật tự
nhiên của tự do buộc con người phải tự do, cũng tựa như những quy luật về sinh
lý chỉ thể hiện ra là một cái gì xa lạ với tôi khi nào sự sống của tôi không còn là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.