CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 144

“Anh ấy có biệt hiệu là Bạo Tẩu Tử Thần, nghe đồn rất nổi danh ở hai
đường Nam Bắc, thời trẻ cũng từng lên bảng xếp hạng tội phạm truy nã rồi,
có điều bản thân anh ấy cảm thấy chuyện đó chẳng hay ho gì, là người rất
khiêm tốn, anh ấy mới thi đại học còn khó lên bảng hơn, anh ấy thi hai lần
đều chẳng được cái quái gì; nghĩ lại thì lăn lộn tạo danh tiếng trong chốn
hắc đạo đơn giản hơn nhiều, chém vài người là có thể nức tiếng rất lâu, chỉ
hiềm không thích hợp để lôi ra chém gió.” A Thác vừa xem phim, vừa nói:
“Anh ấy bảo, anh cứ gọi anh ấy là anh Bạo được rồi, chìa khóa cũng đưa
cho anh luôn, vả lại anh ấy cảm thấy xem phim một mình chán chết, vì vậy
mỗi lần có phim mới đều hỏi anh có muốn xem chung không?”

“Anh Bạo… nghe chừng là người rất đáng sợ?” Tôi sắp ngất xỉu đến nơi,
nói không chừng dưới gầm xô pha này lại có một cái xác được gói ghém
cẩn thận cũng nên.

“Không đâu, anh ấy có phải chém giết suốt ngày đâu mà. Với lại những lúc
không chém giết thì sao chứ? Người như anh ấy là cô đơn nhất đấy!” A
Thác cởi giày, ngồi khoanh chân trên ghế xô pha: “Vì vậy càng mua các
thiết bị cao cấp, anh ấy càng nhận ra không có người cùng hưởng thụ thực
tình quá cô độc, dù gì xã hội bây giờ, mọi người đều cần bạn bè mà.”

Tôi đang định thôi không căn vặn nữa thì cửa phòng lách cách mở ra.

Một người để tóc húi cua, mặc âu phục màu đen, đeo kính đen đứng sau
cánh cửa, miệng phì phèo thuốc lá, lặng lẽ nhìn chúng tôi, sau đó dập tắt
điếu thuốc.

Người đàn ông ấy chừng bốn mươi tuổi, đôi mắt giống như mắt chim ưng
cao ngạo mà cô độc, vết sẹo ngang mũi ghi lại một thời tuổi trẻ cường bạo
và ngỗ nghịch.

Lông tóc toàn thân tôi dựng đứng, da gà nổi khắp cánh tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.