CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 226

hai hàng, cười toe toét, nghênh đón đại ca của bọn họ.

Bàn tay nắm chặt của A Thác đột nhiên lỏng ra. Một giây sau, tôi trông
thấy A Thác nhảy xổ lên trước, giơ nắm đấm đấm thẳng vào mặt anh Bạo.

“Đại ca.” Bốn gã du côn đóng kịch kinh hãi kêu lên, nhưng lại không dám
nhúng tay.

Anh Bạo có cứng rắn mấy thì một đấm như sấm sét nổ giữa trời quang này
của A Thác cũng suýt chút nữa khiến anh ta ngã nhào, một tay kịp thời
chống vào tường mới không đổ xuống.

Tôi lúng túng nhìn A Thác, những cảm xúc phẫn nộ, sợ hãi, không tha
thứ… toàn bộ đều viết rõ trên gương mặt anh, và cả trên cú đấm như đã thú
vừa nãy nữa.

Anh Bạo chảy máu mũi, đứng thẳng người dậy. Anh ta chú ý đến cánh tay
phải gân xanh nổi vòng quanh, đang cầm chặt thanh đao của A Thác.

“Xin lỗi.” Anh Bạo lạnh lùng nói, đưa tay lên rờ cái mũi suýt chút nữa thì
vẹo.

Chú thích

(1) Đấy là một câu nói quen thuộc của Trần Thủy Biển mỗi khi kinh tế gặp
khó khăn. Ngày nay đã trở thành một chuyện cười chính trị ở Đài Loan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.