CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 249

“Người nào mà ngốc đến mức đem trà sữa ra đây cúng nhỉ?” Bách Giai
cười nói, nhưng lại thấy tôi chỉ tay về phía A Thác.

Manh mối thứ nhất, tôi sờ thử lon trà sữa, còn rất lạnh, người dâng cúng
vẫn chưa đi xa.

Manh mối thứ hai, A Thác là một tên ngốc luôn đi chệch khỏi thường thức
xã hội.

“Bị em đoán trúng rồi, đúng là không giấu được em chuyện gì.” A Thác
cười hì hì: “Ý anh chỉ là, nếu anh mà là Thổ địa, bao nhiêu năm nay uống
nước tiên thảo mật ong nhất định đã hỏng hết dạ dày rồi, bằng không thì
cũng chán ngấy, đổi khẩu vị một chút có khi vui hơn. Quan trọng nhất là,
trà sữa trân châu của Thang Ký rất ngon đó, cũng có thể coi như vật tượng
trưng tinh thần của hai trường Thanh Hoa và Giao Thông mà.”

“Nói vậy hình như cũng có lý, may mà anh nghĩ ra được.”

Bách Giai gật đầu khen phải.

Tôi tế nhị chào tạm biệt hai người họ trước cửa miếu Thổ địa, nói tôi muốn
đi một mình về ký túc xá, vừa đi vừa niệm Tâm kinh, không muốn bị làm
phiền, còn Bách Giai tất nhiên là cùng A Thác nói chuyện thêm một lúc lâu
nữa, cuối cùng còn đến chỗ anh ghép tranh hơn hai tiếng đồng hồ mới về.

Sáng sớm hôm sau, tiếng thét lanh lảnh của tôi và Bách Giai đánh thức hai
người còn lại trong phòng.

“Sáng sớm ra đã ầm ĩ cái đếch gì thế, mới sáu giờ mà.” Niệm Thành ôm gối
chửi bới không chút nể nang.

Tư Đình thì nhanh chóng ngồi bật dậy, tưởng có động đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.