CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 258

Tôi có dự cảm, thế giới này sắp âm thầm xảy ra biến đổi hóa học rồi.

“Sao mãi không thấy anh có bạn gái mới vậy? Vẫn đang bận tìm giáo sư
à?”

Tôi vuốt ve đống thịt mỡ trên bụng con mèo béo Sumatra, đứng phía sau
quầy bar.

“Mấy hôm trước đã tìm được giáo sư rồi, thầy ấy còn chấp nhận cho anh
làm đề mục mình thích nữa.” Trạch Vu cười đáp: “Còn bạn gái ấy à, anh
muốn đợi chút xem đã, biết đâu có cô gái vừa khéo thích cà phê Kenya
cũng đang đợi anh xuất hiện thì sao?”

“Thế giới rộng lớn như thế, nhất định sẽ có.” Tôi gật đầu, làm bộ cổ vũ anh.

Tôi suýt chút nữa thì buột miệng thốt lên tôi thích cà phê Kenya chết đi
được. Đúng là hết sức nguy hiểm.

“Vì vậy, hôm nay vẫn là một cốc cà phê Kenya, thêm ít bánh quy nữa.”

Trạch Vu cười cười, lấy trong ba lô ra một cái máy tính xách tay mới tinh.

Còn A Thác ngốc nghếch thì có vẻ bận rộn hơn nhiều.

Anh thường gọi điện rủ tôi sang nhà lúc nửa đêm, giúp anh và Bách Giai
hoàn thành bộ hình ghép siêu cấp ba nghìn mảnh kia, tôi cương quyết từ
chối mấy lần, có lúc còn giả vờ ngủ; nhưng sau khi biết anh đã nhận được
giấy chứng nhận hợp lệ đi nghĩa vụ ở nước ngoài, sự kiên định của tôi bắt
đầu dao động.

“Chắc chỉ còn một nghìn mảnh thôi, cũng không tiện để hai năm sau trở về
Đài Loan mới ghép tiếp. Mau đến đi!”

“Tháng sau anh phải đi huấn luyện tân binh rồi, giờ là lúc phải tranh thủ
từng phút giây đấy!” A Thác nôn nóng nói trong điện thoại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.