CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 292

danh thiếp của hãng xe, vẻ mặt trông như người mắc nợ.

Xem chừng đúng là đã đổi tính, trưởng thành quả là một thứ kỳ diệu.

“Cậu đúng là thay đổi rồi, có lúc tôi vẫn còn nằm mơ thấy hồi nhỏ bị cậu
chế giễu đấy, được rồi được rồi. Cảm ơn cậu nhé.” Tôi thoải mái, vỗ vỗ lên
vai cậu ta.

Lúc quay người về chỗ, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.

“À đúng rồi, lên cấp hai tôi và cậu học cùng lớp, nhưng tại sao cậu lại đột
nhiên không trêu chọc tôi nữa thế?” Tôi tò mò hỏi.

Mặt Trương Chaien đột nhiên đỏ bừng.

“Còn nhớ đợt tập huấn học sinh mới hồi lớp Bảy không? Tôi thấy cậu sợ
hãi đến mức phải chạy vào phòng y tế nghỉ ngơi, trong lòng dương dương
đắc ý, thế nên khi tan học liền đứng ở hành lang lớn tiếng nói hồi trước cậu
từng… chuyện xấu hồi xưa của cậu.” Trương Chaien gãi đầu, hết sức
ngượng ngùng.

“Trời ơi, sao tôi không có ấn tượng gì vậy? Cậu vẫn nói ra à?” Tôi cực kỳ
kinh ngạc, vì suốt thời cấp hai căn bản khôngcó ai nhắc lại chuyện tôi bị
chó hoang dọa sợ vãi cả ra bàn, cơn ác mộng thời thơ ấu tựa hồ đã bốc hơi
trơng không khí vậy.

“Lúc đó cậu vẫn còn trong phòng y tế nên không biết. Khi tôi đứng bên
cạnh bồn rửa tay trên hành lang lớn tiếng tuyên bố chuyện này, có một tay
lưu manh nghe nói là đàn anh đã tốt nghiệp tình cờ trở lại trường chơi, vô ý
nghe thấy, chẳng nói chẳng rằng đã đánh cho tôi một trận, tất nhiên tôi có
đánh lại rồi, nhưng anh ta cũng ghê lắm, hai ba cú đã đánh cho tôi không
mở mắt ra được.” Trương Chaien lộ vẻ đau khổ, tiếp tục kể: “Anh ta nói
nếu để anh ta biết có người dám chòng ghẹo cậu, lần sau anh ta sẽ đánh gãy
từng cái răng của kẻ đó, nếu còn không phục thì lên khối Chín mà hỏi biệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.