CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 296

“Không, chỉ là em nghĩ đến món ăn này còn có một tên khác nữa. Tôi vừa
cười vừa lau nước mắt, nói: “Gọi là Cừu non trầm mặc nguyện ở bên khoai
nghiền.”

Còn nhớ khi Thiết Đầu nói ra tên món ăn này, tôi đã cười suốt mười phút
đồng hồ.

“Tối nay em cứ là lạ thế nào ấy?” Trạch Vu đành cười hùa theo, nhún nhún
vai.

Khó khăn lắm mới dứt được cơn cười, Trạch Vu và tôi bắt đầu nói về cuộc
sống của tôi.

Hồi trước toàn là tôi nghe anh nói, giờ anh yêu cầu tôi để anh tìm hiểu
nhiều thêm về tôi.

Vậy là tôi bắt đầu kể từ kỳ nghỉ đông khi mới bước vào quán cà phê Đợi
Một Người, mới đầu thì rất vắn tắt đơn giản, nhưng sau đó tôi lại phạm
phải cái tật của mình mỗi khi kể chuyện, càng nói càng phức tạp, càng nói
càngdài.

Tôi thừa nhận mình đã thích Trạch Vu ngay từ cái nhìn đầu tiên, trái tim
cũng vỡ vụn ra từng mảnh mỗi lần Trạch Vu đổi bạn gái, chuyện tôi chờ
đợi nhất mỗi ngày, chính là có thể ở phía sau quầy bar len lén nhìn anh,
cầm cây lau nhà làm ninja nghe lỏm anh nói chuyện.

Trạch Vu nhìn tôi kể chuyện, từ trong ánh mắt trầm tĩnh mà thiết tha của
anh, tôi thấy bản thân mình trước đây.

Thấy một cô gái đang mong mỏi một tình yêu hừng hực như ngọn lửa.

Không hiểu sao, lòng thấy cảm động lạ thường, tựa như ở đầu bên kia của
đường hầm thời gian mở ra một vòng tuầnhoàn ngọt ngào, được số mệnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.