CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 45

A Thác ngượng ngùng gãi gãi mái tóc rối bù của mình, mặt đỏ bừng lên.

Anh, anh đúng là đồ ngốc…

“Anh ta không phải là A Thố, tên anh ta là A Thác.” Tôi lẩm bẩm tự nói
một mình.

Sau đó, tôi cũng nhớ ra, bạn gái cũ của A Thác, chính là học khoa Khoa
học quản lý ở đại học Giao Thông, khởi điểm của mọi đầu dây mối dợ.

Trong tiếng cười của mọi người, ánh mặt trời chiếu lấp lóa trên chiếc mũ
bảo hiểm bằng nhựa A Thác đang cầm.

A Thác, một anh chàng đã bị tước đoạt hết khí khái đàn ông trong tiếng
cười nhạo tích tụ bao năm tháng của mọi người.

Hai mươi hai tuổi, cuộc đời huy hoàng đã kết thúc trước thời hạn.

Hai tiết thể dục đó kết thúc với bài biểu diễn trượt patin nghệ thuật không
lấy gì làm đặc sắc của các thành viên câu lạc bộ patin đại học Thanh Hoa,
nhưng trong suốt quá trình ấy, tôi không thể nào rời mắt khỏi khuôn mặt đỏ
bừng của A Thác.

Kể cả bây giờ nhớ lại, trong lồng ngực tôi vẫn còn mơ hồ kẹt lại một thứ có
thể gọi là áy náy.

Con người ấy thật thê thảm biết bao! Chẳng khó để hình dung ra, mỗi lần
câu lạc bộ bọn họ cần làm nóng bầu không khí, chuyện xấu vạn năm của A
Thác sẽ lại bị lôi ra nhắc một lần, rồi lại một lần nữa, hết lần này đến lần
khác, lần này đến lần khác, cuối cùng hằn sâu vào tâm trí mỗi người đã
từng nghe về chuyện xấu của anh ta.

Kể cả tên anh ta có bị quên đi, thì câu chuyện hoang đường “người bị
lesbian cướp mất bạn gái” cũng không thể rơi vào quên lãng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.