nhau, để phối chế, rang sấy ra cà phê trộn có mùi vị ổn định.
Ví dụ như cà phê Golden Beach chính là tổ hợp của hạt cà phê châu Mỹ
Latin cao cấp với hạt cà phê Indonesia, sau đó lại dùng hạt cà phê ý đã rang
sấy để dẫn ra cảm giác hơi ngòn ngọt; cà phê Verona thì là sự hòa trộn giữa
80% cà phê Yukon Blend thêm vào 20% hạt cà phê Ý đã rang sấy để tăng
thêm cảm giác tầng lớp trong khâu vị.
Đương nhiên còn cả loại cà phê trộn đặc biệt do Albus tự mình nghiên cứu
ra nữa, cô cũng không hề giấu giếm mà dốc túi truyền thụ hết cho tôi.
“Albus giỏi quá đi, sao lại biết trộn ra chứ cà phê thơm thế này được chứ.”
Tôi hít hà loại cà phê trộn bằng bí quyết độc đáo của Albus, công thức bí
mật này là tuyệt phẩm bao gồm năm loại hạt cà phê hỗn hợp rồi thêm vào
một ít caramel.
“Chẳng phải nhờ đám khách rỗi việc kia huấn luyện hay sao? Bọn họ cứ
kêu gào gọi ra những cái tên quái dị tôi đây liền mạnh dạn pha ra mùi vị
mới cho họ uống, coi như chuột bạch miễn phí, không ngờ có vài tác phẩm
sáng tác tại chỗ ngửi thấy cũng không tồi.”
Albus bỏ bánh xốp vào lò nướng, điều chỉnh thời gian.
“Ra là thế!” Tôi uống một ngụm cà phê pha bằng công thức bí mật của
Albus.
Tuy còn lâu mới đạt được trình độ có thể bình phẩm về chất lượng, nhưng
ít nhất tôi cũng nếm ra được món này uống ngon hay không, vị giác có tầng
lớp rõ ràng.
“Albus có tin, sở thích uống cà phê của mỗi người có liên quan đến việc
anh ta là người như thế nào không?” Tôi hỏi, trong lòng nhớ đến Trạch Vu
chỉ uống cà phê Kenya.