CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 70

“Người ngoài hành tinh, nhất định là người ngoài hành tinh!” Anh tôi cũng
phản ứng tương tự.

“Con làm việc ở đấy thực sự không có gì nguy hiểm đấy chứ? Cô ta liệu có
âm thầm chạy đi phóng hỏa đốt nhà hay không?” Mẹ tôi bao giờ cũng lo
lắng quá thể.

“Thực ra bà chủ rất tốt bụng, ai mà chẳng có chỗ kỳ cục chứ, giống như
anh con ấy, anh ấy mới gọi là kỳ cục, nhưng vì sống với chúng ta lâu quá
rồi nên chúng ta đều không phát hiện ra thôi.” Tôi nói, lặng lẽ nhìn ông anh
đang cạo lông nách giữa phòng khách, cười ngơ ngẩn như thằng khờ.

Mà cốc cà phê Bà chủ đặc chế bất xác định giá chín mươi chín đồng mỗi
ngày mỗi khác ấy, mỗi ngày cũng chỉ một người có lòng được chia sẻ.

Ai khôngcó lộc ăn gọi phải, thì có thể cùng bà chủ chia sẻ thời gian nói
chuyện tương đương thời gian uống hết một cốc cà phê, coi như là phí bồi
thường đau bụng.

Ngày hôm đó, sau khi giáo sư vật lý uống hết cốc Arabica Moka kỳ quái,
đứng dậy ra về, tôi rốt cuộc cũng không nhịn được bước đến bên cạnh bà
chủ hiu quạnh.

“Bà chủ, có thể hỏi chị một câu hỏi không?” Lúc ấy, tôi mới vào làm chưa
được bao lâu, thực ra rất ngại hỏi chuyện riêng của người khác, nhưng tôi
không thể áp chế nỗi tò mò trong lòng mình nữa.

“Em muốn hỏi chị, mỗi ngày chị đều rỗi việc đi pha hai cốc cà phê khó
uống muốn chết là có ý gì đúng không?”

Bà chủ ngẩng lên khỏi đống tạp chí, vẻ vụng về cố tình của chị chỉ tồn tại
lúc pha cà phê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.