CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 71

“Vâng ạ, mới đến làm vài ngày em đã thấy tò mò rồi, bà chủ, tại sao mỗi
ngày chị đều phải đích thân pha cà phê đợi khách, có lúc sắp đóng cửa rồi,
vẫn thấy chị lưu luyến ngồi chỗ bàn tròn đợi khách đến gọi cà phê Bà chủ
đặc chế, hôm nào có khách gọi là hôm ấy hình như chị rất vui vẻ, còn nếu
không, hình như chị sẽ thất vọng lắm lắm.” Tôi hỏi.

Bà chủ giả bộ như thể bí mật bị phát hiện, cười xảo quyệt sau đó tựa hồ
hoàn toàn quên béng câu hỏi của tôi. Cứ thế chừng mười phút. Tôi, tất
nhiên cũng không tiện tiếp tục truy vấn.

Nhưng tôi luôn có một dự cảm, rồi một ngày bí ẩn này sẽ có lời giải đáp.

Lúc giải đáp, tôi sẽ được trông thấy đôi mắt sáng trong giấu đằng sau vẻ
lười biếng của bà chủ.

“Chị Albus, cho em… cho em năm cốc.”

Một cậu học sinh cấp ba rõ ràng chơi oẳn tù tì bị thua, ngượng nghịu đứng
trước quầy bar ấp úng gọi.

Vẫn cùng một người, chính là cái cậu lần trước đã gọi cà phê Ám nhiên tiêu
hồn. Thật đúng là phải tập luyện kỹ thuật oẳn tù tì mới được.

“Năm cốc gì?” Cơ mặt Albus không hề chuyển động.

“Cho em năm cốc cà… cà… cà phê Hấp tinh đại pháp trong Hàng long
thập bát chưởng(4) nóng.”

Cậu chàng nhọc nhằn đọc hết, tôi phá lên cười.

“Đủ mười tám tuổi chưa?” Albus lạnh như băng hỏi.

“Dạ. Vẫn chưa.” Cu cậu hơi kinh ngạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.