CÁ THU - Trang 102

Chương 6:

Những khoảng buồn nơi ký ức.

Tôi đã từng đọc ở đâu đó một tác giả viết rằng: thà cứ yêu đi rồi bị tổn

thương còn hơn không yêu nên không phải chịu tổn thương.

Có lẽ tác giả viết câu đó chưa từng yêu bao giờ. Vì nếu là người đã từng

yêu, đã một lần trải qua cảm giác tất cả mọi thứ đều kết thúc, chắc sẽ
không bao giờ viết ra những câu như vậy.

Nếu có ai hỏi, tôi sẽ trả lời thế này:

Nếu chỉ được yêu một lần trong đời, và tình yêu ấy được định trước bằng

kết cục bi thảm, tôi sẽ không bao giờ chọn yêu.

Tôi sẵn sàng sống mà không biết đến tình yêu.

– Trong nhật ký để lại của No Eun Rim,

tháng 2 năm 1988.

Anh xúc một thìa đầy cà phê bằng chiếc thìa vẫn dùng để khuấy cà phê

rồi tra thêm nước vào cốc. Sáng nào cũng vậy, việc đầu tiên anh làm là nghe
nhạc và pha cà phê. Anh sẽ vừa hút một điếu thuốc vừa tận hưởng cà phê
len lỏi vào từng ngóc ngách trong căn hộ đầy sách của mình, sau đó mới
chuẩn bị làm việc, một ngày của anh luôn bắt đầu như thế.

Trong khi anh đun nước pha cà phê thì Eun Rim đi ra từ phòng tắm sắp

xếp những vật dụng vệ sinh cá nhân vào trong túi. Anh ấn nút máy pha cà
phê và ký ức ngày xưa bất chợt ùa về. Đó là thời Eun Rim luôn luôn để bàn
chải đánh răng trong túi. Luôn mang theo bàn chải đánh răng còn được hiểu
là biểu hiện của việc không thể ở đâu đó lâu dài. Ở bất kỳ đâu và bất cứ khi
nào, bàn chải đánh răng chính là vật dụng tối thiểu để chúng ta chăm sóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.