CÁ THU - Trang 103

bản thân cho ra dáng một con người. Và một Eun Rim ba mươi hai tuổi vẫn
có thói quen mang bàn chải đánh răng theo mình.

Hôm qua, lần đầu tiên sau bảy năm họ lại cùng ngủ chung trong một căn

phòng. Đương nhiên là Eun Rim ngủ trên giường còn anh ngủ trên xô pha.
Anh đã bế Eun Rim từ xô pha lên giường còn anh ngủ trên xô pha. Anh biết
rõ Eun Rim hễ giật mình tỉnh giấc giữa đêm sẽ không thể ngủ lại được.
Nhưng dù chính mình đã khiến cô tỉnh giấc, anh vẫn không nói với cô một
lời nào suốt đêm. Trong bóng đêm, Eun Rim thì thào bằng giọng rất nhỏ:
“Anh Myeong Woo, anh ngủ chưa?” Nhưng anh không đáp. Không hiểu
sao anh cho rằng mình không nên đáp lại. Đến mãi gần sáng anh mới chợp
mắt. Khi tỉnh dậy đã thấy Eun Rim đứng bên cạnh cửa sổ.

“Em ngủ được không?”

Anh quay lại và hỏi. Chắc vì mới rửa mặt nên nét mặt Eun Rim rất rạng

rỡ.

“Có ạ. Tại em mà anh thấy không thoải mái đúng không?”

“Không… Em muốn ăn sáng trước, hay là uống một cốc cà phê?”

“Cho em cà phê đi!”

Eun Rim cười tươi tắn. Cô khoanh tay nhìn khắp căn phòng một lượt.

Đầu óc Myeong Woo cũng cùng rà lại căn phòng Eun Rim đang quan sát.
Cạnh cửa sổ là chiếc giường đơn, trên đầu giường treo một bức tranh, kế đó
là bàn làm việc, giá sách… Myeong Woo sực nhớ ra trên giá vẫn còn rất
nhiều sách về chủ nghĩa Marx. Đây rõ ràng là một việc kỳ lạ. Từ sau khi
chuyển lên Seoul, bắt đầu công việc chấp bút viết tự truyện cho người khác,
anh chưa từng một lần mở lại những cuốn sách này. Vậy mà sau năm đợt
chuyển nhà, lần nào anh cũng phải chọn ra sách vở không dùng để bỏ bớt,
anh lại chưa hề bỏ đi một cuốn nào trong số sách chủ nghĩa Marx đó. Chính
anh cũng không lý giải được nguyên do. Chúng luôn được cột bằng dây
thừng xếp gọn trong thùng để chuyển đi và rồi đến khi dỡ đồ đạc lại lần
lượt được xếp ngay ngắn lên giá sách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.