CÁ THU - Trang 141

lá khẳng khiu. Những đóa hoa đồng loạt nở rộ, rồi lại đồng loạt rơi rụng,
chẳng rõ có phải vì đau lòng trước dòng người nườm nượp đổ ra đường
ngắm hoa giờ đây đã phũ phàng quay lưng bỏ đi hay là một bà tiên nào đó
đã làm phép lên từng gốc cây, khiến hoa rơi rụng, bởi vậy đường phố mới
trở nên yên ắng như thế. Bước ra đường, mọi thứ cứ như trong mơ vậy,
ngày vẫn tiếp diễn. Trong tiệm sửa xe Ohbok có người đang bơm hơi vào
chiếc xe đạp xì lốp. Người đưa thư thủng thẳng bước tới nói đùa với một cụ
già trong thương hội. Bầy chó kéo băng đi lăng quăng đánh hơi, gí mũi vào
hết thứ này đến thứ khác trên đường, rồi còn lục tung cả thùng rác. Nếu
không có tiếng nổ của quả bóng bay, tiếng gãy của que kẹo bông gõ trực
tiếp vào thính giác và bầu không khí nóng nực đầu hè đang hầm hập xung
quanh, anh vẫn cứ ngỡ mình đang nằm mơ.

Gần đây Myeong Woo rất nhớ những ngày xưa đó. Anh nhớ những lúc

rung động, lúc trống rỗng, lúc gặp gỡ, lúc chia ly, lúc hoa nở, hoa tàn, và cả
sự cô độc nữa…

Có ai đó nhấn chuông cửa. Anh cơ hồ ngừng thở mất mấy nhịp.

“… Anh có ở nhà không? Em đây.”

Là giọng Myeong Hee. Lúc này anh mới dần thở lại bình thường và

chậm rãi đứng lên đi ra mở cửa. Bên ngoài là Myeong Hee không hề trang
điểm, chiếc áo len vắt trên vai, đứng dựa vào tường. Thấy cửa mở, cô liền
bước vào phòng.

“Anh đang làm gì vậy? Em không quấy rầy anh làm việc chứ?”

“Không, anh cũng vừa về đến nhà.”

“Em muốn uống cà phê nên lên đây. Có được không?”

Myeong Hee ngồi xuống ghế xô pha, chìa ra cho anh một chiếc hộp

nhựa nhỏ.

“Em mua được ít kim chi cải xanh ở trung tâm mua sắm. Ngon lắm. Anh

để vào tủ lạnh mà ăn dần.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.