CÁ THU - Trang 147

lại trở thành niềm an ủi cho những con người đang mệt mỏi và dần kiệt sức
kia.

— Em không sao hiểu được hai người. Mối quan hệ của hai người quá

phức tạp và không bình thường. Hình như chính hai người cũng làm tổn
thương nhau theo một cách khác người, hơn nữa cả hai đang bị trói chặt lại
với nhau bởi quá khứ. Em không muốn chen vào đó đâu. Em vẫn còn trẻ,
cũng không có quá khứ phức tạp như thế. Cảm giác của em khi chứng kiến
vợ cũ của anh lăng mạ người yêu cũ của anh hôm nay thế nào thì giờ cũng
không quan trọng nữa. Chỉ là hiện tại em dần thấy chán ghét anh. Những
người xung quanh anh, cách nghĩ, việc làm của họ… Em đều ghét cả…
Thật bẩn thỉu… Các người quá dị thường. Và cũng kết nối với nhau theo
một cách dị thường.

Anh lại vô thức quay đầu nhìn về phía sau. Lạ thật. Anh cứ có cảm giác

ai đó đang nhìn trộm mình. Anh cảm giác như có ai đó nói bên tai rằng
người đó từ rất lâu rồi vẫn dõi theo anh. Myeong Woo dập thuốc và đứng
lên.

Anh nhìn thấy ánh đèn từ khu Suyu-ri và phường Samyang, nơi khoảng

một tuần trước đây đã trông ra trong lúc ôm Yeo Kyeong. Nơi đó có những
ngọn đèn nê ông nhấp nháy của quán rượu, có những ánh đèn run run mơ
hồ vì khi nhìn từ xa…

Bây giờ anh đứng một mình nhìn ngắm những ánh đèn đẹp đẽ đó, đưa

tay sờ lên mặt mình. Đã mấy ngày rồi anh không cạo râu, cằm lởm chởm
râu mọc lún phún.

Anh đứng đó một lúc rồi bước lại bên mở hé cửa sổ. Phòng anh ở trên

cao, gió lùa vào lồng lộng. Tóc anh bị gió thổi hất ngược về đằng sau.

Anh đứng trong gió nhìn về phía Jeongneung nơi Yeo Kyeong từng theo

học trường nữ sinh và phường Samyang mà Eun Rim đang thuê trọ. Có lẽ
lúc anh và Eun Rim đang đau buồn vì không thể đến được với nhau thì Yeo
Kyeong cũng đang đi học cấp ba ở đó. Bị nghẹt mũi vì lựu đạn hơi cay,
chạy vào quán bánh gạo vừa lấy khăn tay lau nước mắt vừa ăn món bánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.