CÁ THU - Trang 183

anh cũng kiếm được kha khá tiền. Anh muốn chuyển số tiền đó cho Eun
Rim, bảo cô thay vì làm thu ngân siêu thị thì đi học bổ túc biên tập hay cái
gì đó đến khi có được bằng cấp. Anh muốn giúp cô điều này.

“Vậy nên em ra ngoài một chuyến, quay đi quay lại thoắt cái đã ba ngày.

Em thực sự không biết anh đến mà. Anh dùng cà phê không? À khoan, anh
vẫn chưa ăn tối đúng không? Em nấu cơm anh ăn nhé?”

“Em đi Gyeongju phải không?”

Anh bất ngờ hỏi như chặn đường cô. Ánh mắt hai người gặp nhau.

Sự thật là dù Eun Rim có khóa cửa bỏ nhà đi đâu đó một tháng anh cũng

chẳng có lý do gì để giận. Nhưng khi vừa nói ra từ Gyeongju, ngực anh như
bị bóp nghẹt. Nơi đó có Geon Seop, và bọn họ dẫu sao vẫn là vợ chồng. Vợ
đến gặp chồng vốn là chuyện hoàn toàn chính đáng, nhưng không hiểu sao
hễ nghĩ đến anh lại thấy hết sức kích động. Anh tự nhủ, vậy thì Myeong
Woo, rốt cuộc mày là cái gì chứ? Nhưng chẳng ai biết được tâm sự của anh.
Myeong Hee, Yeo Kyeong cũng đã hỏi nhưng anh không trả lời được. Cuối
cùng anh nghĩ chẳng việc gì phải trả lời. Anh ngồi xuống, cố hết sức bình
tĩnh. Với khuôn mặt như chìm sâu trong suy nghĩ, Eun Rim đổ nước vào ấm
cà phê, rồi sau đó rót cà phê hòa tan ra cốc.

Anh lấy ra một phong bì trong túi áo, đặt như vứt xuống trước chỗ Eun

Rim ngồi. Đó là bức thư thông báo của ủy ban đối sách về vụ No Eun
Cheol. Eun Rim có chút bối rối trước thái độ của anh. Myeong Woo lạnh
lùng nói thêm:

“Kyeong Sik bảo sẽ sớm ghé thăm em.”

Anh nói ngắn gọn như thể nguyên do việc đến tìm cô suốt ba ngày qua

chỉ có vậy. Eun Rim rút những thứ bên trong phong bì ra đọc. Myeong Woo
châm thuốc hút trong yên lặng.

Sau khi đọc hết, cô chống một tay lên đầu gối.

“Nhưng mà, liệu có hy vọng gì không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.