CÁ THU - Trang 92

Anh bối rối lấy rừ trong túi ra chiếc khăn mùi soa lau tay cho cô. Dù trời
giăng sương mù khiến mọi vật đều trở nên mờ ảo nhưng vệt máu dính trên
chiếc khan tay vẫn rõ ràng và đậm nét. Đôi môi nhợt nhạt hẳn đi, Eun Rim
tựa người vào lưng ghế.

“Em… Em không sao chứ? Có phải vào viện lần nữa không?”

Eun Rim lắc đầu. Có vẻ không còn đủ sức để nói gì thêm nữa. Myeong

Woo ngả ghế của cô ra chừng bảy mươi độ. Eun Rim dựa hẳn người vào
lưng ghế, nhắm nghiền mắt. Anh nhìn xuống bàn tay mình. Trên chiếc khăn
và trên tay anh, màu đỏ thẫm của máu thật chói mắt. Anh xuống xe, cầm
theo chiếc khăn vừa lau máu cho cô, vứt lại bên đường. Chiếc khăn dính
máu rớt xuống trong đêm tối sương mù mờ mịt. Anh châm điếu thuốc và đi
đi lại lại trong chốc lát. Những chiếc xe thoắt hiện ra từ màn sương rồi cũng
nhanh chóng chìm tiếp vào màn sương giống như mơ. Đèn xi nhan nhấp
nháy sau xe Eun Rim đang ngồi cũng bị những giọt sương bao phủ, đọng lại
trên vỏ đèn. Mọi vật đều bị sương mù che phủ, sương mù bao trùm lên hết
thảy. Ngay đến thứ ánh sáng vĩnh hằng từ bên ngoài vũ trụ kia chắc cũng
chẳng thể xuyên qua bức tường sương mù này được.

“… Sông ở hướng nào anh nhỉ?”

Không biết bao lâu sau, anh nghe thấy giọng Eun Rim vang lên sau lưng.

“Sao em lại ra ngoài. Phải ngồi trong xe chứ?”

“Không. Em hơi chóng mặt một chút. Đằng kia là sông hả anh?”

Không biết có phải vẫn lợm giọng vì mùi máu còn vương trên môi hay

không mà Eun Rim liên tục khạc nhổ. Cô chỉ về thửa đất trũng sâu dưới
dốc.

“Không. Đây chỉ là một cái vũng thôi. Sông thì phải đi thêm chút nữa.

Thấy cây cầu kia không, dưới đó chính là sông. Sao em lại hỏi sông?”

“Em chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi…”

Eun Rim ngồi xuống bên vệ đường, nhìn về phía vũng nước. Myeong

Woo tắt thuốc và ngồi xuống cùng cô. Sương phủ trên mái tóc Eun Rim

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.